Mây đen kéo đến phủ kín thiên không, vầng nhật dương như bị áp chế, ánh sáng trở nên mờ ảo như phủ sương. Trên đỉnh Vô Cực Thiên Sơn, nơi vốn là cấm địa không người dám đặt chân đến trong trăm vạn năm qua, giờ đây lại hiện hữu bóng dáng của một thiếu niên áo xanh – chính là Lục Tử.
Sau khi vượt qua Chân Luân Giới Mệnh, thức tỉnh Thiên Đạo Ấn Hư, Lục Tử đã tiến vào tầng thứ ba của Cổ Đạo Truy Tâm Kết Giới. Tại đây, hắn sẽ đối diện không chỉ với thiên kiếp hay thù địch, mà là chính bản thể của mình – một phân thân cổ đạo ẩn chứa toàn bộ khởi nguyên niệm thức, vọng tưởng và dục niệm đã từng có.
Trước mặt hắn, hư ảnh của chính mình bước ra từ luân giới. Y vận đạo y trắng xóa, tóc bạc dài xõa, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm thiên không.
“Ngươi là ta,” Lục Tử lạnh nhạt nói.
“Không. Ta là bản ngã chưa từng bị cắt bỏ. Là dục vọng, là chấp niệm, là mọi điều ngươi chối bỏ để bước lên con đường đạo.”
Hư ảnh ngẩng đầu cười lạnh, phất tay một cái, thiên địa chấn động. Từ sau lưng y, một loạt Chân Ảnh Thiên Mệnh hiện ra – mười hai tôn cổ ảnh khổng lồ, mỗi một tôn đều mang hình dạng của Lục Tử trong một giai đoạn tâm linh: trẻ thơ ngây ngô, thiếu niên kiêu ngạo, thanh niên mơ hồ, trung niên lãnh đạm, lão giả u sầu…
“Đây là…”
“Là ngươi, ở những thời khắc khác nhau của sinh mệnh, mang theo tội nghiệp, sợ hãi và ý chí từng muốn buông bỏ.” – Hư ảnh cười, trong mắt ánh lên tia sáng điên cuồng. “Muốn vượt qua ta, ngươi phải tự tay giết chính mình.”
Cơn gió cổ đạo thổi qua, đỉnh Vô Cực chìm trong âm u. Lục Tử không đáp, chỉ lặng lẽ rút ra Chân Đạo Vô Cực Kinh từ trong hư không. Kinh thư tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, soi sáng từng vết nứt trong linh hồn hắn.
“Giết bản thân? Không. Ta sẽ dung hợp bản thân.”
Trận chiến bắt đầu không ồn ào, nhưng chấn động từng tầng đạo giới. Mỗi một Chân Ảnh Thiên Mệnh tiến lên đều mang theo sát niệm và linh niệm mạnh mẽ đến cực hạn. Lục Tử bị đánh bật ra sau hàng trăm trượng chỉ trong chiêu đầu tiên, cơ thể nứt toác, máu chảy xuống từng giọt ánh vàng lấp lánh.
Mỗi lần hắn ngã xuống, ký ức lại ùa về.
Ký ức về người mẹ nuôi trên thôn Đạo Khê, về lần đầu học luyện khí thất bại, về ngày tiễn Vân Thanh rời đi nơi cửa sinh môn… những điều tưởng như vụn vặt lại dội về như sóng lớn.
“Ta từng sợ. Từng hèn nhát. Từng muốn từ bỏ…” – Hắn thì thào, nhưng giọng nói đó càng lúc càng chắc chắn. “Nhưng chính vì những điều đó, ta mới có thể lựa chọn tiến lên.”
Lần lượt, từng Chân Ảnh Thiên Mệnh bị hắn dùng tâm niệm dung hợp. Không phải chiến thắng, mà là thấu hiểu – tiếp nhận toàn bộ bản thân mà không chối bỏ.
Sau khi dung hợp đến ảnh thứ chín, thân thể hắn gần như rã rời. Linh hồn mỏi mệt, đạo tâm rạn vỡ. Hư ảnh cổ thân bước ra, tay cầm kiếm khí Hư Vô, chỉ vào mi tâm Lục Tử.
“Ngươi có thể chấp nhận ký ức, nỗi đau, nhưng liệu có thể chấp nhận bản thân sẽ thất bại? Bản thân không hoàn mỹ? Bản thân… không được thiên đạo chọn?”
Chiêu kiếm đó mang theo ý chí của toàn bộ “ngã phủ định” – như muốn phủ quyết toàn bộ sự tồn tại của Lục Tử.
Nhưng rồi, một giọng nói vang vọng trong biển thức:
“Đạo không vì thành bại mà ngừng. Tâm không vì đúng sai mà chết.”
Lục Tử mở mắt. Trong con ngươi hắn, một mảnh lưỡng cực luân hồi luân chuyển – một bên là ánh sáng thuần tịnh, một bên là u ám sâu không đáy.
“Ta không hoàn hảo,” hắn nói chậm rãi. “Nhưng chính sự không hoàn hảo mới khiến ta không thể thay thế. Bởi vì ta là… ta.”
Lần đầu tiên, hắn không chiến đấu. Hắn dang tay ra, đón nhận mũi kiếm.
Phập! – Kiếm xuyên qua thân thể, nhưng không có máu chảy ra. Chỉ là một màn sương tan biến.
Hư ảnh cổ thân mờ đi, rồi hòa vào cơ thể hắn. Mười hai chân ảnh hợp nhất, từng dòng đạo quang luân chuyển khắp cơ thể Lục Tử. Một tiếng nổ vang lên trong hư không – Đạo Tâm Bất Diệt được khai mở.
Một đóa liên hoa đen bạc nở rộ giữa không trung, xoay tròn theo đạo vận nghịch lưu. Lục Tử đứng đó, mái tóc trắng dần hóa lam kim, ánh mắt như xuyên thấu cửu thiên.
Hắn đã vượt qua tầng cuối cùng của Cổ Đạo Truy Tâm – trở thành người duy nhất trong lịch sử Vạn Giới bước vào Thập Nhị Đạo Hư Không, nơi tồn tại cốt lõi của mọi con đường tu luyện.
Từ đỉnh Vô Cực, ánh sáng bắn lên trời như xuyên thủng giới hạn của các tầng giới. Dưới chân núi, vô số cổ tu, thần linh, linh thể đều cảm thấy một trận chấn động linh hồn. Họ ngẩng đầu nhìn về phía đó – nơi một ánh sáng đang lan rộng, báo hiệu thời đại mới bắt đầu.
Trong một góc vũ trụ xa xôi, tại Hư Linh Chi Uyên, một đôi mắt đen sâu thẳm mở ra.
“Vạn Cổ Đạo Cơ… đã dao động.”
Một bóng người mơ hồ, toàn thân phủ áo choàng tím u ám, đứng giữa thiên địa tan hoang, giọng nói trầm thấp:
“Lục Tử… thật sự vượt qua rồi sao? Vậy thì trận chiến cuối cùng… đã có tư cách bắt đầu.”
Gió cổ thổi qua.
Và mọi thứ… đang tiến dần đến hồi kết.
