Gió đêm lồng lộng cuốn qua khe núi Huyễn Lân, từng trận u quang lập lòe trong không gian, tỏa ra khí tức ma dị âm trầm. Trong bóng tối, Lục Tầm lặng lẽ đứng trước một tấm đá lớn hình vòng cung, quanh thân tản ra từng vòng linh lực nhàn nhạt, mà phía sau hắn, bóng dáng Hàn Vô Tâm dần hiện ra từ hư không.

“Ngươi chắc chắn… bên trong chính là Thiên Tâm Huyễn Vực?” – Giọng nàng trầm thấp, như có gì đó không an lòng.

Lục Tầm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm vào tấm bia đá. Trên mặt bia không có chữ, chỉ có một vòng xoáy đen như vực sâu, như đang hút lấy cả linh hồn người khác. Hắn trầm giọng:
“Đây là nơi cuối cùng mà Vân Cảnh lão tổ từng lưu lại dấu vết. Trong ký ức truyền thừa, chỉ có một câu – ‘Ma đạo vô hình, tâm cảnh vi huyễn’.”

“Thiên Tâm Huyễn Vực, là nơi khảo nghiệm tâm trí người tu đạo. Bước vào đó, mọi lý trí, đạo tâm, quá khứ, khát vọng… đều bị kéo ra ánh sáng. Nếu nội tâm không đủ kiên định, sẽ vĩnh viễn lạc trong ảo ảnh.”

Hàn Vô Tâm khẽ rùng mình. Nàng biết Lục Tầm đã từng vượt qua nhiều tuyệt cảnh, nhưng nơi này khác. Đây không phải là chém giết bằng thân xác, mà là chém giết bằng chính bản thân trong tâm trí.
“Ta đi cùng ngươi.”

Lục Tầm nhìn nàng, ánh mắt sâu như đáy biển. Một lát sau, hắn mỉm cười nhẹ, vươn tay chạm vào lòng bàn tay nàng, truyền qua một luồng lực đạo ôn nhuận.
“Không, nơi này… chỉ một người có thể vào mỗi lần. Nếu ta thất bại, hãy đợi ta… ba ngày. Sau ba ngày mà không ra, hãy phong ấn nơi này vĩnh viễn.”

Hắn dứt lời, không chờ nàng phản ứng, đã bước về phía tấm bia đá. Bước chân vừa chạm vào mặt đất trước bia, toàn bộ không gian liền rung động dữ dội.

Ầm!

Cả thân ảnh Lục Tầm bị hút vào bên trong tấm bia, biến mất không một dấu vết. Hàn Vô Tâm vươn tay ra theo bản năng nhưng chạm vào hư không, chỉ còn lại khí tức dao động yếu ớt lưu lại.

Bên trong Thiên Tâm Huyễn Vực

Khi mở mắt ra, Lục Tầm phát hiện mình đang đứng giữa một vùng đất hỗn độn. Trời không có màu, đất không có hình. Mọi thứ như được vẽ bằng nét bút của một họa sĩ điên loạn – lúc mơ hồ, lúc sắc bén, lúc u tối, lúc sáng rực.

Tiếng cười…
Tiếng khóc…
Tiếng gọi tên hắn từ muôn phương tám hướng…

“Lục Tầm! Ngươi bỏ ta mà đi sao?” – Một giọng nữ nghẹn ngào vang lên phía sau.
Hắn quay lại – là Hàn Vô Tâm! Nhưng… không đúng, ánh mắt ấy chứa đầy oán độc.

“Nàng là giả.” – Hắn lẩm bẩm, rồi nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực.
“Tâm như trụ cột, đạo bất dao động.”

Nhưng cảnh vật lại biến hóa, từ cánh rừng đen tối hóa thành đại điện huy hoàng. Phía trên cao, một Lục Tầm khác đang ngồi trên bảo tọa, dưới chân là vô số kẻ quỳ lạy, thiên đạo cúi mình, vạn pháp thần phục.

“Ngươi muốn điều này đúng không?” – Một giọng nói cất lên từ hư không.
“Chỉ cần từ bỏ đạo tâm, ta cho ngươi tất cả.”

Lục Tầm vẫn nhắm mắt. Hắn nhớ lại lời Thiên Linh đạo tôn từng nói năm xưa:

“Ma không hình, chỉ sinh từ tâm. Người cầu đạo, phải vượt qua chính mình.”

“Thế gian cho rằng ma đạo là giết chóc, tà khí… Nhưng chân ma, là dục vọng không điểm dừng. Là khát khao bản ngã nuốt chửng mọi chân lý.”

Hắn bước tới, đạp lên bậc thềm dẫn đến ngai vàng. Mỗi bước, cảnh tượng xung quanh lại thay đổi: Mẫu thân hắn bị sát hại, sư phụ hắn phản bội, đồng môn bị thiêu sống…
Tất cả đều từ quá khứ của hắn, từng vết thương tâm trí bị kéo lên không chút thương xót.

Nhưng Lục Tầm không dừng lại.
Hắn bước tới trước bản ngã kia – chính hắn, trong bộ áo bào hoàng kim.
“Ngươi là ta, nhưng ngươi không phải ta.”

Tên Lục Tầm kia cười gằn: “Ta là ngươi nếu chưa từng đau khổ. Nếu ngươi chọn dễ dàng, thì ngươi đã là ta. Ngươi muốn tu đạo, hay muốn chứng minh mình vĩ đại?”

Lục Tầm nhắm mắt một lần nữa.
Tâm niệm: ‘Đạo, là vượt khỏi bản ngã. Không cầu chứng, chỉ cầu sáng.’

Ầm!

Ngai vàng nổ tung. Cả không gian Huyễn Vực sụp đổ như gương vỡ.
Toàn bộ những hình ảnh giả tạo hóa thành sương khói tan biến.

Lúc này, một giọng nữ ôn nhu vang lên:

“Đã lâu rồi… cuối cùng có một người vượt qua được tầng thứ ba của Huyễn Vực.”
Một bóng trắng hiện ra giữa ánh sáng đang hội tụ – là một nữ tử áo bạch, khuôn mặt như ẩn như hiện, khí chất siêu nhiên, lơ lửng trong hư không.

“Ngươi là… linh thức của Thiên Tâm Huyễn Vực?” – Lục Tầm hỏi.

“Không.” – nàng lắc đầu. “Ta là người gác cổng của một tầng đạo khác. Những kẻ vượt qua được nơi này, có đủ tư cách đặt chân vào… Đạo Nguyên Ma Tổ Tháp.”

Lục Tầm hơi biến sắc. Cái tên này… hắn đã từng thấy trong cổ tịch. Đó là nơi mà tổ tiên ma đạo truyền thừa từ thời thượng cổ từng để lại một tầng tháp chứa đựng Tâm Ma Nguyên Kinh – bộ công pháp không phải để tu luyện, mà để… giải thoát ma tâm.

“Ngươi đã vượt qua ảo cảnh, nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.”
Nữ tử đưa tay ra, lòng bàn tay hiện lên một luồng sáng đen:
“Chọn đi – bước tiếp, hoặc quay về.”

Lục Tầm không ngần ngại. Hắn đưa tay chạm vào luồng sáng.

Ngay lập tức, thân thể hắn bị một trận hư ảnh bao phủ, rồi tan biến như bụi sao.

Bên ngoài tấm bia đá – ngày thứ ba

Hàn Vô Tâm ngồi thiền trước tấm bia. Trong mắt nàng là sự lo lắng cố kìm nén. Hôm nay là ngày cuối. Nếu Lục Tầm không ra, nàng phải… buông bỏ.

Nhưng đúng lúc ánh sáng đầu tiên của ngày thứ tư ló rạng, tấm bia đột nhiên rung chuyển.

Ầm!
Một khe nứt xuất hiện trên mặt đá, rồi từ trong đó, một bóng người bước ra.

Là Lục Tầm.

Hắn gầy đi, y phục rách nát, nhưng ánh mắt sáng hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Không phải ánh sáng của quyền lực… mà là của người đã bước qua vực sâu chính mình.

Hàn Vô Tâm chạy tới, định nói gì đó… nhưng Lục Tầm chỉ nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay nàng.
“Ta trở về rồi.”

Nàng mỉm cười. Không cần lời nói. Trong ánh sáng ban mai ấy, tất cả đã rõ.