Không còn là không gian, không còn là thời gian.

Chỉ có dao động.

Mỗi làn rung động là một ý niệm. Mỗi ý niệm là một giấc mơ. Và mỗi giấc mơ, khi không được đối diện, sẽ biến thành một thế giới khép kín.

Lục Trần đứng giữa tầng sâu nhất của ý thức giới – nơi mà người tu chân gọi là Tâm Ngục, còn cổ đạo gọi là Hỗn Thức Luân.

Nơi ấy, tất cả những ý niệm bị từ chối, bị đè nén, bị quên lãng… đều đổ dồn về.

Và chính chúng — không tan, không biến, không rời, lại trở thành một tầng tồn tại riêng biệt, bám sát sau lưng mọi giới.

“Ngươi đến rồi.”

Một giọng nói vang lên từ phía sau – không vang bằng tiếng, mà bằng… nỗi sợ.

Lục Trần quay lại.

Hắn đối diện với một hình thể giống hệt mình.

Nhưng ánh mắt khác.

Trong mắt ấy không có hy vọng.

Chỉ có chất vấn.

“Ngươi là ai mà nghĩ mình có thể dẫn đường?”

“Ngươi đã phá luật. Ngươi đã tháo xiềng. Ngươi tưởng như vậy là tự do?”

“Ngươi đã để bao nhiêu người tự lạc?”

Lục Trần không đáp ngay.

Hắn bước đến gần hình bóng ấy, và nói khẽ:

“Ta không phải đạo sư. Không phải thần.”

“Ta chỉ mở cánh cửa. Đi hay không là lựa chọn.”

Bóng kia gầm lên:

“LỰA CHỌN Ư?”

“Ngươi có biết bao nhiêu linh hồn không thể chịu nổi lựa chọn?”

“Bao nhiêu kẻ ngã vì không có người dẫn lối?”

Hình ảnh trong không gian thay đổi.

Một thiếu nữ tu luyện dở dang, bị ám ảnh bởi cái gọi là “đạo riêng”, tự hủy linh mạch vì không phân được hướng.

Một bé trai vì quá tin vào giấc mơ mình, đã bước vào Ma Giới mà không biết quay đầu.

Một đại sư từng là trụ cột đạo tông, mất niềm tin sau khi giới luật tan rã, uống rượu độc, gục trong đêm.

Những cảnh tượng đó đâm vào tim Lục Trần như những lưỡi gươm.

Hắn không phủ nhận.

Vì tất cả đều… thật.

Hắn lặng lẽ đáp:

“Đúng. Có kẻ gục.”

“Nhưng cũng có kẻ đứng lên.”

“Và ta thà để một kẻ ngã vì quyết định của mình… hơn là cả vạn người sống như bóng không hồn vì phải theo đạo của kẻ khác.”

Bóng phản chiếu im lặng.

Hình ảnh vỡ vụn.

Không còn chất vấn. Không còn lên án.

Chỉ còn… sự tan chảy.

Lục Trần đưa tay chạm vào hình bóng ấy – như đặt tay lên một mặt hồ lạnh.

Hắn nói:

“Ta không đến đây để phủ nhận nỗi đau.”

“Ta đến để ôm lấy nó. Và nhắc rằng… nỗi đau cũng là một phần của tự do.”

Ngay lúc ấy, một cơn lốc âm niệm quét qua.

Từ mọi góc không gian, hàng trăm, hàng ngàn ý thức đổ dồn về: oán hận, hối tiếc, tội lỗi, tiếc nuối, sợ hãi.

Chúng xoáy thành một Luân Tâm Cầu khổng lồ – chính là cốt lõi của Hỗn Thức Luân.

Chúng hét lên bằng hàng ngàn giọng nói:

“Trả lại luật!”

“Trả lại đạo!”

“Trả lại thứ khiến ta không phải nghĩ!”

Lục Trần đứng giữa tâm lốc.

Tay không cầm kiếm. Tâm không phòng ngự.

Hắn… mở lòng.

Từ giữa ngực hắn, phát ra một ánh sáng nhạt – không đâm xuyên, không phản đòn, mà là gợi nhớ.

Gợi nhớ từng lần hắn lạc lối.

Từng lần hắn thất bại.

Từng lần hắn không biết mình là ai.

Rồi vẫn đứng lên.

Rồi vẫn bước tiếp.

Rồi vẫn… là mình.

Ánh sáng ấy, hòa vào lốc xoáy, khiến từng dòng oán niệm rung lên, nứt ra.

Không bị tiêu diệt.

Mà được chạm vào.

Từng Hỗn Thức Thể tan dần.

Mỗi khi một thể tan, lại xuất hiện một ngọn đèn nhỏ, bay ra khỏi Hỗn Thức Luân, trở về thế giới trên.

Là người từng tuyệt vọng.

Là người từng hận thù.

Là người từng mất mình trong biển đạo vô danh.

Giờ… họ trở về.

Không hoàn hảo.

Nhưng tỉnh thức.

Tại tầng ngoài – Giới Thượng Ngôn.

Linh Tuyết cảm nhận được hàng ngàn ánh chấm nhỏ đang bay lên trời.

Nàng ngẩng nhìn.

Nước mắt rơi.

“Hắn không tiêu diệt Vô Căn.”

“Hắn cứu từng linh hồn… bằng cách để họ tự chạm vào chính họ.”

Tại một đạo tông nhỏ ở biên cương – Huyết Đạo Môn.

Một đạo nhân từng tự giam mình trong hận niệm suốt 300 năm, bất ngờ mở mắt.

Ông thấy mình đang ở đồng cỏ.

Không có máu.

Không có kiếm.

Chỉ có tiếng cười của đứa trẻ xa xưa – chính là ký ức ông đã chôn.

Ông bật khóc, ngẩng đầu lên.

“Cảm ơn… kẻ đã bước xuống vực thay ta.”

Trong tâm thức Lục Trần, một thanh âm vang lên.

Không từ bên ngoài.

Mà từ bên trong:

“Ngươi đã bước qua tầng cuối của Hỗn Thức Luân.”

“Nhưng còn một điều nữa…”

“Có một phần của ngươi… vẫn chưa tha thứ cho chính mình.”

Lục Trần sững lại.

Hắn nhìn sâu vào tâm.

Thấy một bóng người – hắn lúc mười lăm tuổi.

Ngồi một mình, bên xác mẹ.

Khóc. Không vì chết.

Mà vì không thể cứu được.

Hắn bước lại gần, ngồi xuống cạnh đứa bé ấy.

Không nói.

Không dỗ dành.

Chỉ đặt tay lên vai.

Và lần đầu tiên trong cả ngàn năm tu luyện, hắn thừa nhận:

“Tôi… từng trách chính mình.”

“Nhưng giờ, tôi chọn… buông.”

Ngay lập tức, tầng cuối Hỗn Thức Luân sáng rực.

Không phải bằng đạo quang.

Mà bằng sự chấp nhận.

Luân Tâm Cầu tan ra thành vạn cánh hoa, bay khắp giới.

Mỗi cánh hoa, khi chạm vào một tâm hồn, sẽ thì thầm:

“Không cần phải hoàn hảo.”

“Chỉ cần thật lòng.”

Lục Trần bước ra khỏi Hỗn Thức Luân.

Không mạnh hơn.

Không cao hơn.

Nhưng nhẹ hơn.

Nhẹ như người vừa buông một gánh nặng thiên cổ.