Giữa cõi đạo vừa lặng im, sự yên tĩnh chưa từng có ấy không phải là dấu hiệu của kết thúc — mà là khoảnh khắc khởi nguyên của một trật tự mới. Khi Lâm Vân bước ra từ cánh cổng Tịch Diệt, mọi ánh mắt đều dõi theo hắn, không vì sợ hãi, cũng không vì tôn sùng — mà vì một điều không ai nói ra được: ý thức của chư giới đã thay đổi.
Không còn ai dám gọi hắn là Đạo Chủ.
Không ai có thể định nghĩa được hắn thuộc hệ thống nào, trường phái nào, hay đạo lý nào.
Vì chính hắn — đã vượt lên trên tất cả.
Hắn không tự xưng danh.
Vì danh sẽ giam lỏng đạo.
Hắn không lập môn hộ.
Vì môn sẽ rào chắn tâm.
Hắn không truyền kinh văn.
Vì văn sẽ giới hạn ngộ.
Nhưng kỳ lạ thay — từ khoảnh khắc ấy, mọi tu sĩ trong chư giới, bất kể tầng cảnh, bất kể tín niệm, đều đồng thời cảm ứng được một dòng linh triệt chưa từng có: một tầng đạo nguyên không hình, không tướng, không lời — nhưng lại khiến toàn bộ hệ thống tu luyện cũ… tự động điều chỉnh.
Căn cơ thay đổi.
Tâm pháp phân giải.
Kinh văn đảo lại.
Pháp môn biến dạng.
— nhưng không hỗn loạn.
Mà là… tái cấu trúc.
…
Tại Đạo Điện Trung Thiên, ba vị tổ đạo đang tọa định, đột nhiên đồng thời xuất hiện một vòng sáng sau lưng. Vòng sáng không do họ phát, mà do pháp thân họ… tự sinh.
Một vị tổ đạo thốt lên:
“Chúng ta không còn là người cũ nữa.”
Một vị khác nhìn ra hư không, thì thào:
“Đạo… đã xoá tên chúng ta khỏi sổ cũ.”
…
Tại một giới nhỏ tên Kha Mộng, một thiếu nữ mới vừa mở linh nhãn đã vô tình nhập vào trạng thái chân đạo. Không kinh văn, không thầy chỉ dạy, nàng… ngộ ra pháp môn Tâm Linh Vô Tướng, một loại tu hành chưa từng tồn tại trước đó.
Ở vùng biên giới của Lãng Huyền Giới, một lão nông đang cuốc đất, bỗng cảm ứng được khí tức lạ từ lòng đất, ngẩng đầu nhìn trời, mà bật khóc:
“Chư thiên đã mở lòng với phàm nhân…”
…
Khắp nơi vang lên những cuộc đối thoại, không thông qua miệng lưỡi, mà bằng tâm. Không thông qua pháp chú, mà bằng cảm tri.
Hệ thống tu luyện cũ — vốn phân chia nghiêm ngặt các tầng lớp tu sĩ — nay bắt đầu… tan rã.
Không còn “phàm nhân không thể tu”.
Không còn “phải nhập môn mới khai khiếu”.
Không còn “vạn pháp bất truyền ngoại nhân”.
Chỉ còn một chân lý đơn thuần: Nếu có tâm, sẽ có đạo.
…
Và đứng ở trung tâm của tất cả — là người không có tên.
Người không thuyết lý.
Người không lập tông.
Nhưng người… khiến mọi giới phải điều chỉnh.
…
Thương Yên đến gần hắn, giọng run run:
“Ngươi không muốn lưu danh trong lịch sử tu đạo?”
Lâm Vân khẽ mỉm cười:
“Danh là gông. Ta chỉ muốn… để mọi người tự đi.”
Thương Yên cắn môi, nhìn vào mắt hắn — lần đầu tiên nàng không nhìn thấy linh lực, không thấy uy nghi, không thấy ánh sáng hay bóng tối.
Nàng chỉ thấy… con người.
Một con người thật sự.
Và nàng bật khóc.
Không vì đau.
Mà vì… cuối cùng cũng có một kẻ đủ sức mạnh để tự chọn từ chối mọi sức mạnh.
…
Tại tầng cao nhất của chư thiên, nơi các “Đạo Chủ Cổ” ẩn thân từ thời viễn cổ đang quan sát, một vị mặc y phục gấm đen, mặt bị che bởi hư vô, chậm rãi nói:
“Hắn không kế tục bất kỳ hệ thống nào. Hắn cũng không khởi xướng tân hệ thống. Vậy thì… chúng ta nên đặt tên cho kỷ nguyên này là gì?”
Một giọng nói khác – nữ, trầm mà thánh thót – cười nhẹ:
“Kỷ nguyên của… Vô Danh Đạo Chủ.”
…
Tên đó lan truyền khắp chư giới. Nhưng lại không ghi vào sách.
Khắp các đạo điện, đạo thư, đạo bia… đều để trống danh hiệu.
Người ta không thể viết tên hắn.
Không phải vì bị cấm — mà vì hễ viết ra, lại tự thấy không đúng.
Thế nên, kỷ nguyên mới… bắt đầu từ khoảnh khắc im lặng.
…
Tại tâm điểm của Đạo Hải, cây Đạo Cổ rung lên lần thứ ba.
Một bông hoa nữa nở ra.
Không màu.
Không mùi.
Không ánh sáng.
Nhưng tất cả chúng sinh đều đồng thời cảm ứng được — một đoá hoa của thể nghiệm.
Không để trang trí.
Không để vinh danh.
Mà để tự mình nhận lấy và bước đi.
…
Lâm Vân xoay người, không quay lại.
Hắn bước về phía vô tận.
Không ai biết hắn đi đâu.
Không ai dám hỏi.
Vì con đường hắn đang bước — là thứ chỉ dành cho… kẻ đã vượt lên trên toàn bộ khái niệm về con đường.
