Màn đêm buông xuống trên Cửu Châu Đại Địa, nhưng ánh trăng lần này không còn dịu dàng như mọi khi. Một vầng sáng đỏ thẫm như máu trôi lơ lửng trên cao, bao phủ cả trời đất bằng khí tức nặng nề đến ngột ngạt. Đạo Vận rối loạn, Linh Khí bạo động, thiên tượng không ngừng biến ảo — tất cả đều báo hiệu cho một biến chuyển lớn sắp xảy ra.
Lâm Vân đứng trên đỉnh Thiên Môn Sơn, nơi từng là chốn khai mở Thái Sơ Đạo Đài của chư tổ thuở xưa. Áo bào đen tung bay theo gió, khí tức nơi hắn đứng không còn là một tu sĩ phàm tục, mà là một điểm giao thoa giữa thiên mệnh và nhân tâm. Hai mắt hắn khép hờ, nhưng trong tâm thức, hắn đang đối thoại với chính Đạo — thứ tồn tại không hình không bóng, nhưng luôn hiện diện trong từng hơi thở của vạn vật.
Sau trận chiến với Dị Nguyên Vong Linh ở tầng thứ sáu của Linh Nguyên Hải, Lâm Vân đã phá bỏ được tầng giới hạn cuối cùng trong Thức Giới. Thức Hải trong đầu hắn giờ đây không chỉ đơn thuần là một vùng hư vô chứa đựng thần niệm, mà đã trở thành một “Đạo Cảnh” thực sự — nơi mà từng dòng suy nghĩ, từng tia cảm xúc đều phản chiếu lại quy luật vận hành của thiên địa.
“Ngươi đã đến bước này rồi…”
Một giọng nói từ hư không vọng lại. Không cần nhìn, Lâm Vân cũng biết đó là ai.
Bóng người áo trắng hiện ra phía sau hắn. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt thấu thị mọi thứ — Tịch Nguyên Thánh Tử, người từng cùng hắn vượt qua vô số gian khó, giờ đây đã không còn là đồng minh.
“Tại sao ngươi lại chọn con đường này?” Lâm Vân hỏi.
Tịch Nguyên cười nhạt: “Vì ta đã thấy kết cục của tất cả con đường khác. Chỉ có hủy diệt, rồi tái lập từ tro tàn, mới là lối đi duy nhất để Đạo phát sinh lần nữa.”
“Ngươi đã chọn Vô Đạo…”
“Không, ta chỉ không tin vào cái gọi là ‘Thiên Mệnh’ mà các ngươi tôn sùng. Đạo là phương tiện, không phải đích đến. Ngươi thì sao, Lâm Vân? Ngươi thật sự nghĩ bản thân có thể hòa hợp thiên địa, trở thành cầu nối giữa Nhân và Đạo sao?”
Câu hỏi vang vọng trong đầu Lâm Vân như một tiếng chuông cảnh tỉnh.
…
Trở lại phía Nam, Thương Yên vẫn đang chìm trong tầng sâu của Linh Nguyên Hải. Thân thể nàng lơ lửng giữa những dòng linh lực hỗn loạn, nhưng thần thức lại tỏa sáng như ánh sao. Nàng đang cố giữ lại những mảnh vụn của Ký Ức Sơ Nguyên — di sản cuối cùng còn sót lại của thời Thái Sơ Thần Tộc.
“Lâm Vân, nếu ngươi ngã xuống… không ai còn đủ sức ngăn chặn Vô Cực Đạo.” – nàng thì thầm trong tâm thức.
Trận đồ “Tứ Phương Hồi Khởi” mà Lâm Vân và nàng cùng dựng lên trước đó giờ đây đang dao động dữ dội. Không còn thời gian để do dự, Thương Yên kích hoạt cấm chú cuối cùng: Khai Giới Thiên Tâm — dùng chính tâm mạch mình để mở thông tầng thứ chín của Linh Nguyên, nơi chưa từng ai đặt chân tới.
…
Tại Thiên Môn Sơn, trận chiến đã bắt đầu.
Hai thân ảnh – một trắng một đen – giao tranh như sấm sét. Không gian xung quanh bị ép vỡ từng mảnh, linh lực bạo động dâng trào thành sóng thần nghìn trượng. Mỗi một chiêu của Tịch Nguyên như xé rách lý niệm của Đạo, phủ lên trời đất một lớp màn hoài nghi. Trong khi đó, mỗi chiêu của Lâm Vân lại như khắc lên hư không những dòng định nghĩa mới về chân lý.
“Ngươi vẫn còn chấp niệm với thế giới này?” – Tịch Nguyên quát lên, ánh mắt rực đỏ.
“Không phải chấp niệm.” – Lâm Vân đáp, máu rỉ từ khóe miệng. – “Là vì ta vẫn còn lòng tin vào chúng sinh.”
Ngay khoảnh khắc ấy, giữa bầu trời nhuốm đỏ, một vòng xoáy khổng lồ mở ra. Tầng thứ chín của Linh Nguyên hiện thân, như một đài sen nghìn cánh quay tròn giữa vô định. Từ bên trong, Thương Yên xuất hiện, ánh sáng từ cơ thể nàng chói lọi như ngọn hải đăng giữa biển hỗn mang.
“Lâm Vân, tiếp lấy!” – nàng hô lớn, rồi ném ra một viên tinh châu ánh tím, trong đó chứa đựng Đạo Tâm Nguyên Ấn – kết tinh của mọi tầng Đạo đã từng tồn tại trong lịch sử.
Lâm Vân không chần chừ. Hắn đưa tay tiếp lấy, toàn thân run rẩy như đang chống lại cả vũ trụ. Ngay khi ấn phù dung nhập vào huyệt tâm, một luồng sáng đâm thẳng lên trời cao, đâm xuyên qua tầng tầng đạo vận, khiến cho mọi dị tượng đều dừng lại trong một khắc.
Thời gian ngưng đọng.
Tịch Nguyên khựng lại giữa không trung. Trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn lộ vẻ sợ hãi – thứ cảm xúc chưa từng hiện trên gương mặt ấy.
“Ngươi đã… thật sự… chạm đến Đạo Thể?” – hắn lắp bắp.
“Không.” – Lâm Vân nói khẽ, nhưng âm thanh lại vang vọng như tiếng chuông Đạo Tổ.
“Ta là Đạo.”
Toàn bộ Thiên Môn Sơn rung chuyển. Tầng mây đỏ tản ra, trời đất trở nên thanh tịnh lạ thường. Đạo Vận một lần nữa hòa hợp, như thể vũ trụ đã xác nhận sự tồn tại của một chủ thể mới — kẻ không còn đi tìm Đạo, mà tự thân là định nghĩa cho nó.
Tịch Nguyên gào lên, dốc hết toàn lực đánh ra một chiêu cuối cùng — “Thiên Vô Cực Thức”.
Lâm Vân không tránh, cũng không phản. Hắn chỉ giơ tay, chạm nhẹ vào làn sóng đang lao tới.
ẦM!!!
Một tiếng nổ vô thanh vang lên. Không gian co rút lại như bị xé toạc từ bên trong, rồi ngay lập tức nở ra như vũ trụ sơ sinh đang khai mở. Khi ánh sáng tan đi, chỉ còn một người đứng đó — Lâm Vân, thân thể phủ đầy vết thương, nhưng ánh mắt vẫn sáng như ban đầu.
Tịch Nguyên đã biến mất.
Không còn tiếng gió, không còn tiếng sấm. Chỉ còn lại sự yên tĩnh của một vũ trụ vừa tái sinh.
…
Thương Yên quỳ xuống, đôi mắt ngấn lệ. Nhưng nàng không khóc vì đau thương. Mà vì một thứ mà nàng đã chờ đợi từ rất lâu:
Một kỷ nguyên mới — nơi Đạo không còn là xiềng xích, mà là cánh cửa mở ra cho tất cả.
…
Gió lốc gào thét, sấm sét rền vang, thiên địa như trút cơn giận ngàn năm. Tầng mây vần vũ trên bầu trời rạn nứt như thủy tinh bị đập vỡ, từng luồng đạo quang trút xuống, rọi thẳng vào Đạo Thai nơi Lâm Vân đang đứng bất động giữa trận địa.
Thân thể hắn dường như không còn thuộc về trần thế. Một tầng hào quang tím biếc lưu chuyển khắp thân, linh văn cổ xưa liên tục hiện lên rồi tan biến. Tâm niệm của hắn không còn phân biệt đâu là bản thân, đâu là đạo lý. Hắn như đang đứng giữa vô tận chiếu rọi, như thể mỗi hạt cát, mỗi dòng sông, mỗi tiếng vang đều là một phần trong ý niệm hắn đang chứng ngộ.
“Thiên địa vô cực, ngã đạo bất phân…”
Câu nói vang lên từ miệng hắn như tiếng sấm giữa trưa hè, chấn động đến từng ngóc ngách của cõi giới. Những tu sĩ đang quan sát từ xa đều cảm thấy linh hồn bị một lực lượng không tên kéo giật về bên trong bản thể, ép họ đối diện với bản ngã đã ngủ yên quá lâu.
Tịch Nguyên Thánh Tử quỳ một gối, hai mắt nhắm lại, thân thể rung nhẹ như thể đang gắng gượng kháng lại một cơn cuồng lưu vô hình. Thương Yên sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt lấp lánh thần quang, vì nàng hiểu — Lâm Vân đã bước qua một ngưỡng đạo mà cả Thánh Tông và Thiên Môn đều chưa từng ghi chép.
Tầng trời thứ bảy rạn vỡ.
Một cột sáng vút lên từ nơi Lâm Vân đứng, xuyên qua hư không, phá toái thiên mệnh, kết nối với tầng đạo thượng cổ nơi đã bị phong ấn suốt mười vạn năm.
Từ cột sáng ấy, một hình bóng mơ hồ dần hiện lên. Là một vị đạo nhân tóc bạc dài như thác, khoác áo bào đen thêu hình vũ trụ vận hành, tay cầm trượng long ngọc, ánh mắt như nhìn thấu thời gian.
“Ngươi là… truyền nhân cuối cùng?” — giọng nói như gió thoảng qua cổ mộ, vừa gần vừa xa.
Lâm Vân không đáp. Chỉ đưa mắt nhìn thẳng vào thân ảnh kia, trong đáy mắt không có sợ hãi, không có cung kính, chỉ có một đạo tâm thuần tịnh như nước suối đầu nguồn.
Vị đạo nhân thở dài:
“Muốn chứng đạo, ngươi phải đoạn tuyệt với tất cả — tình thân, ái luyến, quá khứ và tương lai. Ngươi có thể không?”
Lâm Vân gật đầu.
“Không thể chứng đạo nếu còn giữ. Nhưng đạo cũng không thành nếu không có điều để giữ. Ta chọn bước trên con đường không có lối.”
Lời vừa dứt, đạo nhân biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ còn lại một giọt nước rơi xuống từ hư không, rơi thẳng vào lòng bàn tay Lâm Vân.
Giọt nước ấy hóa thành vũ trụ.
Giọt nước ấy hóa thành vạn pháp.
Giọt nước ấy là mầm mống cuối cùng của Thượng Đạo — thứ mà muôn ngàn kỷ nguyên qua vẫn chưa ai có thể nắm giữ.
…
Từ nơi sâu nhất của Linh Nguyên, các tầng kết giới cổ bắt đầu sụp đổ. Tứ Trụ sáng rực lần cuối cùng, rồi đồng loạt nổ tung như pháo hoa giữa vũ trụ đêm đen. Hư vô thổi tràn ra, nuốt lấy tất cả, xoáy cuốn vào tâm điểm là Lâm Vân.
Nhưng hắn không sợ.
Hắn bước lên từng tầng gió, từng luồng ánh sáng và từng lớp hỗn độn, như một chiếc thuyền ngược dòng càn khôn, vượt qua cả thời gian lẫn ý niệm.
Và tại chính đỉnh điểm ấy — nơi không còn khái niệm không gian, không còn định nghĩa bản thể — một âm thanh chợt vang lên.
Ầm!
Đó là tiếng mở khóa.
Một cánh cửa khổng lồ không tên, bằng linh văn chằng chịt như mạng lưới ý thức của vũ trụ, mở ra giữa hư không.
Sau cánh cửa, không phải là đạo, không phải là thiên, không phải là nhân. Mà là chính bản thân Lâm Vân.
Một Lâm Vân khác — ánh mắt trống rỗng nhưng ẩn chứa tất cả. Một Lâm Vân không còn bị trói buộc bởi lý trí hay cảm xúc, không còn là kẻ tu đạo — mà chính là Đạo.
Hắn bước vào.
Toàn bộ chư giới rung chuyển.
Cổ tộc thất sắc. Huyền Môn thất thủ. Thiên Cơ Các không còn dám bói quẻ.
Thương Yên rơi lệ — vì nàng biết, Lâm Vân đã không còn là người nữa. Nhưng nàng cũng biết — hắn vẫn là hắn.
Và đúng lúc ấy…
Một kẽ nứt mở ra giữa trời.
Từ trong kẽ nứt, một đạo ý niệm rít gào, mang theo sát khí cổ xưa khiến toàn bộ sinh linh trong vòng ba giới không thể động đậy. Ý niệm ấy không có hình thể, không có âm thanh, nhưng ai cũng hiểu nó muốn gì.
— Nó muốn chiếm lấy “Linh Thủy Vạn Pháp”, thứ Lâm Vân đang cầm trong tay.
…
Lâm Vân mỉm cười.
“Nếu ngươi muốn lấy, phải vượt qua ta.”
Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng của vạn kiếp luân hồi, hai tay kết ấn, từ tâm điểm phát ra một vòng xoáy đạo lực cực đại, xoắn lấy sát ý kia rồi nghiền nát.
Ý niệm rít lên một tiếng cuối cùng, rồi tan biến.
Nhưng từ nơi bị nghiền nát ấy, một bàn tay trồi lên — không phải của con người, cũng không phải của ma vật. Đó là tay của “Thái Hư Chi Chủ”, một tồn tại bị xóa tên khỏi tất cả cổ sử.
Giọng nói lạnh lẽo như băng giá trên Thiên Mộ vang lên:
“Cuối cùng cũng có một kẻ mở được cửa. Nhưng ngươi vẫn quá yếu để giữ nó.”
Lâm Vân không đáp.
Hắn chỉ nâng tay — và thiên địa ngừng lại.
Trăng ngừng trôi.
Gió ngừng thổi.
Sóng ngừng cuộn.
Thời gian dừng lại một nhịp.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ gom tụ về một điểm — nơi hắn ngự đạo.
Đạo không còn là học thuyết.
Đạo là chính hắn.
READ MORE
Cửu Thiên Kiếm

