Một cơn sóng vũ trụ đột ngột vỡ vụn, làm rối loạn mọi thứ xung quanh A Dương. Ánh sáng mờ ảo từ thiên hà xa xôi vẫn sáng lấp lánh, nhưng tất cả như tan biến, mất đi trong sự trống rỗng của hư không. Cảm giác bất tận như một vòng xoáy xoay quanh tâm trí hắn, khiến hắn không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là giả.

A Dương đứng vững trong không gian vô hình, không gian này không có ranh giới, không có hướng đi, chỉ có sự im lặng vĩnh cửu bao trùm. Hắn không thấy mình đang di chuyển, nhưng cảm giác như mình đang bước đi trong biển ánh sáng vô tận, một vũ trụ đầy điều huyền bí.

“Đây là nơi nào?” A Dương tự hỏi, nhưng không có câu trả lời. Một khoảnh khắc sau, hắn đã nhận ra rằng không cần tìm kiếm câu trả lời nữa. Mọi thứ xung quanh hắn đều là chính hắn.

Một giọng nói vẳng tới từ sâu trong hư vô — thanh âm thần thánh nhưng lại trầm tĩnh, như một cơn gió nhẹ thoảng qua:

“Đây là Đạo Tâm Vĩnh Hằng. Nơi mà mọi sinh linh đều có thể đạt được sự giác ngộ tuyệt đối, nhưng chỉ khi họ thực sự tìm thấy chính mình.”

A Dương im lặng, tâm trí hắn thanh tịnh như nước, không còn bất kỳ suy nghĩ, nghi ngờ nào. Hắn chỉ biết rằng mình không đơn độc trong không gian này, nhưng đồng thời, hắn lại cảm thấy như không có gì tồn tại ngoài bản thân mình.

Giọng nói tiếp tục, như thể đang thấu hiểu từng suy nghĩ trong tâm trí hắn:

“Đây là thời khắc quan trọng nhất trong hành trình của ngươi. Khi ngươi vượt qua mọi giới hạn, khi ngươi bỏ hết tất cả phân biệt, ngươi sẽ nhìn thấy rõ ràng bản chất của chính mình. Đó chính là Đạo Tâm, đó chính là nơi mà vũ trụ bắt đầu và cũng là nơi kết thúc.”

A Dương cảm nhận một cảm giác rỗng tuếch dâng lên, nhưng không phải là cảm giác trống rỗng mà là một sự đầy đặn vô hạn. Trong cái không gian vô hạn và vĩnh hằng này, hắn không cần phải tìm kiếm, không cần phải trở thành ai khác, bởi vì chính bản thân hắn đã là vũ trụ, là Đạo, là Thần.

“Ngươi đã nhận ra rồi, phải không?” Giọng nói ấy như một câu hỏi đơn giản, nhưng lại ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa không thể diễn tả. “Tất cả mọi thứ mà ngươi đã trải qua, từ khi là một đứa trẻ cho đến khi bước chân vào con đường tu đạo, tất cả những thất bại, chiến thắng, đau khổ, vui vẻ… Tất cả những điều đó đều dẫn ngươi đến một điểm này: Chỉ khi ngươi nhìn vào bản thân mình, bỏ qua mọi vọng niệm, ngươi mới có thể thực sự hiểu Đạo.”

A Dương chầm chậm nhắm mắt lại, trong đầu hắn hiện lên hàng nghìn hình ảnh về cuộc đời mình. Từ những ngày tháng gian khó ở sơn thôn, những trận chiến không ngừng nghỉ, đến những gian khổ và hi sinh trong con đường tu luyện. Mỗi ký ức ấy, dù đau đớn hay vui vẻ, đều trở thành một phần của hắn, một phần của Đạo.

“Tất cả đều là Đạo.” Hắn thì thầm, và trong khoảnh khắc, tất cả ánh sáng vô tận như hội tụ về phía hắn. Từng tia sáng ấy như hòa nhập vào linh hồn hắn, khiến tâm trí hắn tĩnh lặng tuyệt đối.

Không gian xung quanh hắn dần thay đổi, lần này không còn là biển cả hay thiên hà mờ ảo nữa. Trước mắt hắn là một cánh đồng rộng lớn, nơi bầu trời phủ đầy những lục sắc vầng mây kỳ lạ, và dưới chân hắn là một mặt đất xanh tươi, phủ đầy hoa cỏ, như một thế giới hoàn hảo và yên bình tuyệt đối.

“Đây là Đạo Tâm của ngươi.” Giọng nói từ hư vô vang lên lần nữa, nhưng lần này, âm thanh như gần gũi hơn bao giờ hết, như thể chính nó đang phát ra từ tận sâu trong tâm hồn A Dương. “Không có gì ngoài ngươi. Tất cả những gì ngươi tìm kiếm, tất cả những gì ngươi sợ hãi, tất cả những gì ngươi mong muốn… tất cả đều là một phần của Đạo. Đừng tìm kiếm ở bên ngoài nữa, vì Đạo chính là bản chất của chính ngươi.”

A Dương thở dài một hơi, cảm nhận sự nhẹ nhõm trong lòng mình. Từ những gì hắn đã trải qua, từ những thử thách trong Thần Giới Huyễn Hư, đến giờ phút này, hắn cuối cùng đã hiểu rằng Đạo không phải là một đích đến, mà là một hành trình vĩnh hằng. Không có sự phân biệt, không có thắng thua, chỉ có sự hòa hợp tuyệt đối với vũ trụ.

Lúc này, hắn không còn cảm thấy sự băn khoăn hay khát khao nào. Trong từng hơi thở, trong từng nhịp đập trái tim, hắn cảm nhận được Đạo. Tất cả đã trở thành một thể thống nhất, một thể vô hình nhưng lại hết sức rõ ràng, vô tận và không thể thiếu.

Một tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên trong không gian. Từ đâu đó xa xăm, tiếng chuông ấy dội lại trong không gian vô tận, tạo thành những gợn sóng ánh sáng lan tỏa khắp vũ trụ.

“Ngươi đã hoàn thành con đường của mình.” Giọng nói cuối cùng vang lên, và lần này không phải là lời dạy bảo, mà là một lời chúc mừng, như thể vũ trụ đang công nhận sự giác ngộ của A Dương.

“Nhớ rằng, Đạo không có ranh giới, không có điểm kết thúc. Con đường của ngươi chỉ vừa bắt đầu. Còn vô số những thử thách, những con đường, những thế giới mà ngươi sẽ khám phá. Nhưng hãy nhớ, Đạo là bản tâm, là sự hòa hợp với tất cả.”

A Dương mở mắt, ánh sáng từ vũ trụ bao la dần tắt đi, nhưng trong lòng hắn lại sáng lên một ánh sáng vĩnh hằng, không thể tắt.

“Ta đã hiểu rồi.” A Dương thì thầm, đôi mắt kiên định, tràn đầy sự tĩnh lặng và sáng suốt. Hắn đã tìm thấy Đạo Tâm Vĩnh Hằng của chính mình, và con đường tiếp theo, dù có khó khăn đến đâu, hắn đã sẵn sàng để bước tiếp.

Con đường đã mở ra, nhưng hành trình của A Dương vẫn còn dài, và trong bóng tối vô tận, vũ trụ vẫn còn vô số bí ẩn đang chờ đợi hắn khám phá.