Ánh sáng vũ trụ như một tấm màn mỏng dần lắng xuống, bao phủ toàn bộ không gian trước mắt A Dương. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn, như thể vừa chạm vào một thứ gì đó vô hình nhưng lại hết sức rõ ràng. Đây không còn là thử thách hay ảo cảnh nữa, mà là một thế giới mới — một vũ trụ không có ranh giới, nơi mọi sinh linh đều là một phần của dòng chảy vô tận, nơi mà không gian và thời gian không còn là những khái niệm quan trọng.
Hắn đứng đó, giữa sự mênh mông vĩnh hằng của vũ trụ, nhưng lại cảm nhận được sự bình yên tuyệt đối.
Bất chợt, một luồng khí kỳ lạ cuồn cuộn từ sâu trong hư vô, không thể nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng trong từng tế bào của hắn. Đó là một khí thế không thể diễn tả, như là năng lượng của chính vũ trụ, của tất cả sự sống, và cái chết. Cái khí thế ấy tràn vào trong hắn, như là nước chảy vào một cái chén, không gấp gáp, không xô bồ, nhưng lại đầy ắp, khiến hắn cảm thấy như thể mình đã hòa làm một với tất cả.
“Đây là…” A Dương thì thầm, ánh mắt nhìn thẳng vào không gian trống rỗng trước mặt, nơi mà vũ trụ rộng lớn đang diễn ra trước mắt hắn.
“Đây là Vô Cực Thần Khí.” Một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía xa, vang vọng trong không gian. A Dương quay lại, và trong khoảnh khắc, một bóng hình xuất hiện trước mặt hắn — người đó không phải ai xa lạ, mà chính là hình bóng của Thần Giới Vô Tận, tồn tại như một khối năng lượng thuần khiết, không có hình dạng cụ thể.
“Vô Cực Thần Khí…” A Dương tự nhủ, hắn đã từng nghe đến cái tên này trong những cuốn sách cổ xưa, nhưng chưa bao giờ hiểu rõ ràng về nó. Chỉ biết rằng, nó là thứ năng lượng cao cấp nhất, đại diện cho sự vô hạn, là vũ khí của các bậc Thần trong những trận chiến đỉnh cao. Nó không chỉ là một dạng năng lượng, mà là chân lý vĩnh hằng của vũ trụ.
“Đúng vậy.” Hình bóng kia khẽ gật đầu, ánh mắt chứa đựng những tầng lớp tri thức vô cùng sâu sắc. “Vô Cực Thần Khí không phải là một thứ khí cụ, mà là khí tức của vũ trụ, là bản chất của sự sống và cái chết, của vô hạn và hữu hạn. Ngươi đã vượt qua thử thách của Thần Giới Huyễn Hư, nhưng còn con đường phía trước, con đường để trở thành Thần, con đường để hiểu được vũ trụ thật sự, chỉ mới bắt đầu.”
A Dương lắng nghe với sự tĩnh tâm kỳ lạ. Hắn không còn hoang mang như trước, không còn cảm giác sợ hãi hay bối rối. Mỗi lời nói của hình bóng kia như một tiếng chung hợp âm vang lên trong tâm trí hắn, khiến hắn cảm thấy mình như được khai sáng. Vô Cực Thần Khí, không phải là thứ có thể nắm bắt, mà là một quy luật.
“Thần không phải là ai đó vượt qua chúng sinh, mà là người hòa hợp với tất cả chúng sinh.” Hình bóng kia tiếp tục. “Thần là sự hiểu biết tuyệt đối về bản thân và vũ trụ, không phân chia, không định kiến. Ngươi đã bước qua tất cả những thử thách của bản thân, nhưng giờ là lúc để ngươi mở rộng tâm trí mình, mở rộng cả vũ trụ này.”
“Mở rộng vũ trụ…” A Dương cảm nhận được từ ngữ này, nhưng ngay khi hắn suy nghĩ sâu hơn, tất cả xung quanh hắn tan biến. Mọi thứ chao đảo, như thể cả không gian vũ trụ bị xé nứt.
A Dương nhìn thấy, trước mắt hắn, một dải thiên hà khổng lồ hiện ra. Vô số ngôi sao lấp lánh, hành tinh quay tròn, và những luồng ánh sáng như đang biểu diễn một điệu nhảy vĩnh cửu giữa không gian mênh mông.
“Vũ trụ là một dòng chảy.” Hình bóng kia lại cất tiếng. “Mỗi sinh linh, mỗi vật thể, mỗi tồn tại đều là một phần của dòng chảy ấy. Ngươi muốn trở thành Thần, ngươi phải hòa vào dòng chảy, phải thấu hiểu rằng bản thân chính là một phần của tất cả.”
A Dương không nói gì, chỉ chìm vào suy tư. Mọi thứ hắn từng biết về Thần, về Đạo, về sự phân biệt giữa các sinh linh đã bị xóa nhòa trong những lời dạy này. Hắn không còn thấy mình tách biệt với thế giới này, không còn cảm giác rằng mình là một thực thể riêng biệt. Hắn và vũ trụ đều là một thể không thể tách rời.
“Ngươi đã nhận ra rồi đúng không?” Hình bóng kia hỏi, đôi mắt như đang nhìn thấu linh hồn A Dương.
“Nhận ra… điều gì?” A Dương nhẹ nhàng đáp, nhưng trong lòng đã hiểu rõ ràng.
“Chính là vô hạn.” Hình bóng kia nói, “Thần không phải là một mục tiêu để đạt tới, mà là một quá trình vô tận. Khi ngươi hiểu rằng ngươi không cần phải trở thành ai khác, khi ngươi hiểu rằng bản thân ngươi chính là vũ trụ, chính là Thần, thì lúc đó, ngươi sẽ cảm nhận được sức mạnh thực sự.”
Không gian lại thay đổi, lần này là một không gian đen tối, vô tận. Không có ánh sáng, chỉ có một cơn gió vô hình luồn qua từng ngóc ngách của không gian. Nhưng trong không gian ấy, A Dương lại cảm thấy một sự an yên kỳ lạ, như thể chính hắn là một hạt cát trong một biển lớn, hòa cùng từng cơn sóng vô tận.
“Đây chính là sự vô hạn.” Giọng nói của hình bóng kia vang lên một lần nữa, nhưng lần này, không còn cảm giác dạy bảo, chỉ có sự hiểu biết.
“Vô hạn không có nghĩa là không có điểm kết thúc. Vô hạn có nghĩa là không có sự phân chia giữa ta và không phải ta. Khi ngươi không còn phân biệt, không còn tìm cách trở thành ai, ngươi sẽ nhìn thấy vũ trụ thật sự, nhìn thấy chính bản thân ngươi.”
A Dương khẽ nhắm mắt, cảm nhận một làn sóng năng lượng mạnh mẽ đang thấm vào từng tế bào của hắn. Cảm giác này không giống bất kỳ lần nào trước đây. Đây không phải là sự chinh phục hay chiến thắng, mà là sự hòa hợp tuyệt đối.
Hắn hiểu rồi.
Đó chính là con đường Thần Giới — một con đường không có đích đến, không có sự phân chia, không có khái niệm thắng thua. Chỉ có sự hòa hợp, chỉ có sự hiểu biết vĩnh hằng.
“Chúc mừng, A Dương.” Giọng nói cuối cùng của hình bóng kia vang lên, và lần này, đó là một tiếng cười nhẹ nhàng, như thể hòa vào chính bản thể hắn.
“Ngươi đã trở thành một phần của Thần Giới.”
Tại một nơi xa xăm, trong một ngôi sao mờ ảo, ánh sáng của vũ trụ vĩnh hằng lại tiếp tục tỏa sáng…
