Editor: Thanh Trúc.

Đứng đối diện với Huyết Ngôn Tôn Giả, Lâm Vân cảm nhận được một áp lực chưa từng có. Khí tức từ người kia không hề giống tu sĩ bình thường, mà như kết tinh từ hàng ngàn oán niệm và linh hồn bị đày đọa.

“Ngươi chính là kẻ mang dấu Thiên Đạo, nhưng ngươi cũng là tai họa. Nếu hôm nay ngươi không chết, thiên địa sẽ đảo điên.”

Huyết Ngôn Tôn Giả giơ tay, giữa lòng bàn tay hiện ra một ấn ký màu máu — Huyết Chi Thần Ấn. Ngay khi nó xuất hiện, đất trời rền vang, tất cả sinh linh trong bán kính trăm dặm quỳ rạp xuống mặt đất.

Lâm Vân không lùi bước. Sau lưng hắn, ba đạo quang luân bừng sáng, xoay chuyển đồng bộ. Trên trán, dấu ấn sát kiếp tỏa ra ánh sáng đen kim, như phản kháng lại thần ấn của kẻ đối diện.

Trận chiến bùng nổ.

Ngay chiêu đầu tiên, cả bầu trời nổ tung. Không gian rạn vỡ như tấm gương bị đập nát. Lâm Vân tung ra Hỗn Nguyên Quy Nhất Quyền, mỗi cú đấm đều như phá núi. Nhưng Huyết Ngôn Tôn Giả chỉ dùng một tay, từng chiêu đều hóa giải toàn bộ thế công.

“Cảnh giới của hắn… vượt khỏi phạm trù Luyện Hư. Là Thánh cấp!” — Hàn Diệp hoảng hốt hét lớn.

Nhưng Lâm Vân không lùi. Hắn không thể lùi.

“Nếu hôm nay ta thua, thì cả con đường này không còn ý nghĩa.”

Máu chảy từ khóe môi, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

Hắn bỗng ngửa mặt gào lên. Toàn bộ quang luân xoay tròn điên cuồng, kết hợp thành một trận đồ hình bát quái, xoáy thẳng vào thân thể hắn. Đó là bí pháp cuối cùng — Tự Hợp Đạo Hình.

Một trận nổ bùng lên. Cả bầu trời bị đẩy lùi. Từng tầng khí quyển bốc cháy.

Huyết Ngôn Tôn Giả bị đẩy lùi mấy chục trượng. Trên mặt ông ta hiện một vết máu — lần đầu tiên trong nghìn năm.

“Ngươi… thật sự muốn nghịch chuyển thiên đạo?”

Lâm Vân không trả lời. Hắn đã hóa thành một quang ảnh, xuyên qua tầng không, tung quyền đánh thẳng vào Huyết Ấn.

ẦM!

Huyết Chi Thần Ấn nứt ra. Một phần linh hồn của Huyết Ngôn Tôn Giả bị đánh văng, tan vào hư vô.

Nhưng cũng chính lúc đó, từ sau lưng ông ta, một ấn ký khác hiện lên — không còn là Huyết Ấn, mà là một thứ cổ xưa hơn, Ấn Thượng Cổ Thiên Vị.

“Nếu ngươi đã bước quá giới hạn, thì ta sẽ dùng bản thể thật sự.”

Thân thể Huyết Ngôn Tôn Giả hóa thành ánh sáng, bốc lên bầu trời, biến thành một cự ảnh thần linh có ba đầu sáu tay, cầm theo sáu pháp khí diệt thế.

Bầu trời rạn vỡ.

Lâm Vân khụy gối. Nhưng hắn không gục.

“Nếu ta chết, thì hãy để thiên đạo ghi nhớ tên ta. Nếu ta sống… từ nay, trời cũng phải nhường đường.”

Từ trong tim hắn, một điểm sáng xuất hiện. Đó là chân hồn, là cội nguồn Hỗn Nguyên.

Chân hồn mở ra, bao phủ lấy hắn.

Một tiếng gầm vang vọng chín tầng trời.

Trận chiến cuối cùng — bắt đầu.

(Chương sau: Hỗn Nguyên Tái Sinh — Khai Thiên Thần Quyết)