Ánh sáng trắng bùng lên rồi dần tan biến, để lại trong không gian một sự im lặng nghẹt thở. Lâm cảm thấy như mình đang lơ lửng giữa không trung, không thể cảm nhận được thân thể mình nữa. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, chỉ còn lại một cảm giác lạnh lẽo bao trùm. Cậu không thể mở mắt, không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng thở dốc của chính mình.
Một lúc lâu sau, khi cảm giác tê liệt dần buông lơi, Lâm từ từ mở mắt. Cậu không còn ở trong đền nữa. Mọi thứ đã thay đổi. Những linh hồn, những bóng ma mà cậu đã nhìn thấy trong lúc làm nghi lễ, đều biến mất. Cậu cảm thấy như mình đã đi qua một ranh giới nào đó, nhưng không biết chính xác là gì.
Cảnh vật xung quanh là một vùng đất hoang vu, không có sự sống. Không khí nặng nề, không có gió, không có tiếng chim hót hay tiếng sóng vỗ. Chỉ có một con đường dài, hun hút, kéo dài vô tận về phía chân trời. Mặt trời đỏ rực treo lơ lửng trên bầu trời, nhưng lại không có chút ấm áp nào, chỉ là một cái nhìn lạnh lẽo.
Lâm đứng dậy, cảm giác cơ thể mình vững vàng hơn, mặc dù trước mắt cậu là một nơi hoang tàn. Mọi giác quan dường như trở nên mơ hồ, không rõ ràng. Một nỗi sợ hãi không tên dâng lên trong lòng cậu, như thể có điều gì đó không đúng, điều gì đó mà cậu chưa hiểu hết.
“Cậu đã đến rồi.” Giọng nói của người đàn ông vang lên trong không gian vắng lặng. Lâm quay lại, thấy người đàn ông với ánh mắt đỏ rực đã xuất hiện. Hắn đứng đó, không di chuyển, nhưng dáng vẻ kỳ quái ấy lại khiến Lâm có cảm giác rằng hắn đang tồn tại ở mọi nơi, trong từng ngóc ngách của không gian này.
“Cái gì… đây là đâu?” Lâm hỏi, giọng cậu vẫn chưa hết run rẩy.
“Đây là nơi cậu sẽ ở mãi mãi, nếu không hoàn thành nghi lễ của mình.” Người đàn ông đáp, giọng hắn không thay đổi, vẫn lạnh lùng và nhẫn tâm. “Đây là biên giới giữa thế giới sống và cái chết. Nơi mà linh hồn không thể siêu thoát nếu không vượt qua được thử thách cuối cùng.”
Lâm nhíu mày, cảm giác bất an càng lúc càng lớn. “Thử thách cuối cùng?”
“Đúng. Cậu phải đối mặt với chính mình.” Người đàn ông cười khẩy. “Không phải là linh hồn của người khác, không phải những bóng ma xung quanh cậu. Mà chính là những gì cậu đã bỏ lại, những điều cậu chưa từng giải quyết trong cuộc sống.”
Lâm cảm thấy lạnh người. Hắn không nói gì thêm, nhưng Lâm hiểu, đây là lúc cậu phải đối mặt với những kẻ thù trong chính tâm hồn mình. Những thứ đã bị giấu kín bấy lâu, những nỗi sợ hãi mà cậu đã cố gắng trốn tránh trong suốt cuộc đời.
Cậu nhắm mắt, cố gắng hít thở thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Khi mở mắt ra, cậu không còn thấy người đàn ông nữa. Thay vào đó, trước mặt cậu là một cảnh tượng khác, một hình ảnh mà cậu không bao giờ nghĩ mình sẽ thấy: Những ký ức về quá khứ.
Cảnh tượng đầu tiên là hình ảnh cậu khi còn là một đứa trẻ, cùng mẹ đi dạo trong công viên. Những tiếng cười vui vẻ vang lên, nhưng Lâm cảm nhận được trong lòng một nỗi buồn nhẹ. Mẹ cậu đã qua đời khi cậu còn rất nhỏ. Hình ảnh ấy khiến cậu không thể thở nổi.
Rồi những hình ảnh khác hiện lên—cậu và Hòa, những khoảnh khắc ngọt ngào và bình yên bên nhau. Một tình yêu đầu đời trong sáng và đầy hy vọng. Nhưng cũng chính tình yêu ấy đã bị thử thách bởi những điều không thể kiểm soát: những hiểu lầm, những nỗi sợ hãi không thể nói ra.
“Đây là… điều tôi phải đối mặt sao?” Lâm thì thầm, cảm giác nặng nề bao trùm.
Hình ảnh của Hòa lại hiện lên, lần này cô không còn là hình bóng hạnh phúc nữa. Đôi mắt cô trống rỗng, như thể cô đã không còn nhận ra cậu nữa. “Lâm, cậu đã bỏ tôi lại sao?” Hòa cất tiếng, nhưng không phải với sự yêu thương, mà là sự chỉ trích. “Cậu không thể cứu nổi tôi. Cậu có thể cứu những linh hồn khác, nhưng cậu lại bỏ tôi lại một mình.”
Cậu muốn tiến lại gần cô, nhưng hình ảnh ấy mờ dần đi, bị nuốt chửng vào bóng tối. Lâm vội vã chạy theo, nhưng chẳng thể nào chạm vào cô. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Hòa, và cậu chỉ có thể đứng nhìn, bất lực.
“Lâm, tại sao cậu lại bỏ rơi tôi?” Lời nói của Hòa văng vẳng trong đầu cậu, mỗi từ như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim.
Lâm quỳ xuống, đầu gục xuống đất. “Tôi xin lỗi, Hòa. Tôi thật sự xin lỗi.”
Từng ký ức của cậu cứ tiếp tục hiện lên, mỗi hình ảnh là một thử thách mới. Cậu phải đối mặt với những sai lầm trong quá khứ, những điều mà cậu không thể thay đổi. Nhưng một điều mà cậu đã học được trong suốt hành trình này là: không thể trốn tránh quá khứ.
“Đây là thử thách của cậu,” giọng người đàn ông lại vang lên trong không gian vắng lặng. “Cậu phải đối mặt với những điều này để có thể giải thoát linh hồn của mình. Nếu không, cậu sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt trong chính những ký ức này.”
Lâm đứng dậy, ánh mắt cương quyết. “Tôi không thể thay đổi quá khứ. Nhưng tôi có thể chọn cách đối diện với nó.”
Đột nhiên, không gian xung quanh bắt đầu thay đổi. Những ký ức dần mờ đi, và hình ảnh của Hòa lần cuối cùng xuất hiện. Cô mỉm cười, không phải là nụ cười của sự chỉ trích, mà là một nụ cười đầy hy vọng.
“Lâm, tôi tin cậu.”
Ánh sáng lại xuất hiện, bao trùm tất cả, và Lâm cảm thấy cơ thể mình bị kéo lên. Mọi thứ xung quanh bắt đầu tan biến. Cậu biết rằng mình đã vượt qua thử thách, đã giải thoát cho những linh hồn. Nhưng điều quan trọng hơn là—cậu đã tìm được chính mình.
Kết thúc mở:
Khi Lâm tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên giường, trong căn phòng quen thuộc. Mọi thứ xung quanh có vẻ bình yên như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng Lâm, mọi thứ đã thay đổi. Cậu không thể nào quên những gì đã trải qua, và sẽ không bao giờ để những ký ức cũ quay lại.
Những thì thầm trong đêm vẫn còn văng vẳng trong lòng, nhưng Lâm đã biết cách đối diện với chúng.
READ MORE

