Sáng hôm sau.
Cả tòa nhà trụ sở Trần thị như rung chuyển bởi một tin tức chấn động. Trên tất cả các trang báo tài chính hàng đầu, đồng loạt đăng bài với dòng tiêu đề:
“Công nghệ lõi của Trần thị bị rò rỉ ra thị trường quốc tế – nghi do nội gián cấp cao.”
Kèm theo đó là một loạt tài liệu nội bộ bị lộ: sơ đồ nguyên lý hệ thống AI y tế mà Trần Tịch và An Nhiên đã dành hai năm để phát triển – giờ đang xuất hiện trong tay một công ty có trụ sở tại Berlin, vừa mới công bố “phát minh đột phá y hệt”.
Trong vòng chưa đầy 4 giờ, giá cổ phiếu của Trần thị mất 11%. Hội đồng quản trị loạn lên. Các cố vấn pháp lý, công nghệ, truyền thông liên tục họp khẩn, nhưng càng họp chỉ càng làm rõ một điều: ai đó bên trong đã bán bí mật.
“Chúng ta có nội gián,” Lâm Chấn khẳng định, tay ném một tập hồ sơ xuống bàn.
“Không thể!” – An Nhiên phản ứng, mắt đỏ hoe – “Tất cả những người phụ trách dự án lõi đều đã ký cam kết bảo mật. Họ đều là người chúng ta chọn…”
“Vì vậy, mới đáng sợ,” Trần Tịch trầm giọng. “Nội gián không cần phải là người không trung thành. Họ chỉ cần bị… mua.”
Anh đứng dậy, bước thẳng vào phòng điều hành an ninh mạng. Trên màn hình, Lâm Chấn và đội chuyên gia đang lần theo các truy cập bất thường vào kho lưu trữ dữ liệu trong ba tuần gần nhất.
“Có một IP nội bộ truy cập trái phép vào 03:17 sáng ba ngày trước,” một kỹ sư an ninh báo cáo, giọng căng thẳng. “Sử dụng quyền truy cập cấp điều hành… đăng nhập bằng mã của trợ lý riêng anh – Minh Triết.”
Không khí trong phòng như đông cứng lại.
An Nhiên chết lặng.
Minh Triết – người trợ lý thầm lặng theo Trần Tịch từ ngày đầu anh mới chân ướt chân ráo về tiếp quản Trần thị. Một người không nhiều lời, luôn đúng giờ, tuyệt đối kín tiếng. Là người Trần Tịch từng tin tưởng… như chính tay phải của mình.
Một cuộc họp kín diễn ra. Minh Triết bị mời vào – không ràng buộc, không lệnh triệu tập – nhưng không có quyền mang theo điện thoại hay bất kỳ thiết bị gì.
“Anh có biết truy cập này?” – Trần Tịch hỏi, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
Minh Triết lặng thinh. Mồ hôi bắt đầu chảy trên trán. Ánh mắt anh dao động – chốc nhìn An Nhiên, chốc lại nhìn sàn nhà.
“Anh không cần nói dối,” Lâm Chấn lên tiếng, “Chúng tôi đã truy vết toàn bộ thiết bị cá nhân. Dữ liệu được gửi qua một kết nối mã hóa sử dụng tài khoản… của người nhà anh – một phụ nữ sống tại Hồng Kông, từng làm việc cho một chi nhánh ngân hàng thuộc sở hữu của… Thịnh Uy Group.”
Đôi mắt Minh Triết co rút.
Trần Tịch bước đến gần, giọng thấp:
“Vì tiền? Vì đe dọa? Hay vì anh vẫn là quân cờ từ đầu?”
Im lặng kéo dài. Rồi cuối cùng, Minh Triết khẽ gật đầu. Không biện hộ, không phản kháng – chỉ là một gật đầu thừa nhận… lặng lẽ và đau đớn.
“Chúng tôi không chỉ lấy công nghệ.” – Minh Triết nói khẽ, “Họ muốn niềm tin của anh… sụp đổ.”
Khi trời tối, Trần Tịch ngồi lặng trong văn phòng. Ngoài cửa kính, những tòa nhà sáng rực, nhưng trong lòng anh chỉ là một khoảng đen sâu hoắm.
“Tôi cứ nghĩ mình đã quen với phản bội,” anh nói, giọng khản đặc, “nhưng khi là người mình tin nhất… nó vẫn đau như lần đầu.”
An Nhiên không nói gì. Cô chỉ đến gần, nắm lấy tay anh.
“Vậy là… họ không chỉ mua cổ phần, mua tài sản… họ đang từng bước bóc đi những gì con người nhất trong hệ thống của chúng ta: lòng tin.”
Trần Tịch nhìn cô. Ánh mắt sáng trở lại.
“Vậy thì chúng ta không chỉ cần phản công bằng tài chính nữa… mà bằng chính niềm tin.”
Ở một nơi khác – trụ sở Thịnh Uy tại Geneva, cô gái áo đen từ trước lại đứng trước màn hình lớn. Bên cạnh cô là một người đàn ông tóc bạc, đeo kính nửa gọng, rõ ràng là nhân vật cấp cao hơn.
“Trần Tịch sẽ không sụp vì công nghệ. Cậu ta sẽ gãy vì con người,” ông ta nói.
Cô gái cười khẽ. “Đòn tiếp theo đã chuẩn bị xong. Lần này… là từ một người Trần Tịch không bao giờ ngờ tới.”
ĐỌC THÊM

