Ánh chiều tà nhuộm đỏ nửa bầu trời, soi rọi xuống vùng thâm uyên Linh Hải nơi từng là chiến trường khốc liệt giữa Đạo Tông và Phạn Hồn giáo. Gió mang theo khí tức hỗn loạn còn sót lại, khiến từng gợn sóng linh khí lăn tăn như dậy sóng trong lòng người.

Lý Vân Tiêu đứng bất động bên bờ vực Linh Hải, quanh thân phủ kín một tầng ánh sáng kỳ dị, như ánh trăng huyền ảo hoà quyện cùng sắc tím u uẩn. Thân thể hắn lúc này không còn là nhục thân bình thường, mà là kết tinh giữa linh huyết, thần hồn và đạo thể – một tầng trạng thái chỉ có những ai bước vào cảnh giới Chân Đạo Nhập Thể mới có thể đạt được.

Đằng sau hắn, bóng dáng Lữ Nhược Tuyết khẽ lay động. Nàng nhìn hắn không rời mắt, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại:
— “Ngươi định nhập hồn vào Linh Hải sao? Đó là linh địa thời Thái Sơ, một khi thất bại, hồn diệt thân tán.”

Lý Vân Tiêu không quay đầu lại, giọng nói trầm tĩnh:
— “Ta đã nắm giữ Chân Mệnh Thiên Luân, luyện thành ‘Vô Hồi Linh Đài’, chẳng lẽ lại sợ một chuyến nhập hồn? Linh Hải này… chính là cơ hội duy nhất để ta rửa sạch tội nghiệt của Cửu Tinh Tông năm xưa.”

— “Nhưng…” – Lữ Nhược Tuyết lặng người – “Ngươi không cần gánh mọi thứ một mình.”

Lý Vân Tiêu khẽ thở ra. Hắn đã quen với cô độc, với việc dùng vai mình chống lấy những tàn dư vận mệnh cắt ngang từ kiếp trước. Cửu Tinh Tông sụp đổ, sư phụ tự đoạn kinh mạch, đại sư huynh hóa ma… tất cả đều dồn lên một người sống sót là hắn.

Đột nhiên, từ lòng Linh Hải phát ra một luồng dao động khác thường. Những tầng sóng linh lực không còn trôi nổi vô định, mà kết tụ thành một vòng tròn xoáy sâu hoắm ở trung tâm.

Lữ Nhược Tuyết run nhẹ:
— “Đó là… Linh Hải Thiên Môn?”

Lý Vân Tiêu gật đầu.
— “Đúng. Khi Linh Hải mở cửa, một khắc đó cũng là lúc chân hồn bị thử thách. Nếu qua được, ta sẽ bước lên cảnh giới Linh Đài Bất Diệt. Nếu không… thì mãi mãi chìm vào luân hồi, bị giam trong tầng đáy hư vô.”

Nói rồi, hắn vươn tay, ném ra một đạo phù triện ngũ sắc. Phù văn nổ tung trên không trung, hóa thành ngàn sợi ánh sáng xoắn lại thành hình một bàn tay hư ảo khổng lồ, từ từ mở cửa vòng xoáy dưới đáy Linh Hải.

Cùng lúc ấy, thiên địa biến sắc. Trên cao, từng đạo lôi quang xẹt qua. Một luồng khí tức cổ xưa như từ Thái Cổ tràn xuống, xuyên qua lớp tầng linh hồn, đâm thẳng vào thức hải của Lý Vân Tiêu.

ẦM!

Hắn nhắm mắt, thân thể hóa thành linh quang, chui thẳng vào tâm điểm Linh Hải. Một giây sau, cả thế giới quanh hắn biến mất.

Trong Linh Hải – Tầng thứ nhất: Ảnh Tâm Giới

Một mặt gương khổng lồ xuất hiện trước mắt Lý Vân Tiêu. Trong gương không phải chính hắn, mà là một “hắn” khác – gương mặt vẫn vậy, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, khinh thường tất cả.

— “Ngươi nghĩ ngươi tu đạo là vì đại nghĩa sao?” – Kẻ trong gương cười nhạt – “Sâu thẳm trong lòng ngươi, chỉ có khát vọng báo thù. Là hận, là oán, là dục vọng muốn phá tan thiên đạo.”

Lý Vân Tiêu không đáp. Nhưng đôi mắt hắn rực lên ánh sáng tím nhạt, chính là Tử Huyền Đạo Đồng, một trong ba đại pháp nhãn cổ xưa.

— “Ta biết ngươi là gì.” – Hắn trầm giọng – “Ngươi là ‘Tâm Ảnh’, phản chiếu từ chân hồn ta. Ngươi nói đúng, ta từng mang hận, từng khát vọng trả thù. Nhưng hiện tại, ta tu đạo không phải vì giết người, mà vì cứu đạo.”

Tâm Ảnh nheo mắt, như không tin.

Lý Vân Tiêu vung tay, một đạo kiếm khí ngưng tụ từ ý niệm bắn thẳng vào gương. Mặt gương vỡ tan thành ngàn mảnh, mỗi mảnh là một ký ức bị chôn vùi: Sư phụ trao truyền kiếm pháp, đồng môn cười vui, máu đỏ đầy trời hôm Tông môn sụp đổ.

Hắn bước qua gương vỡ. Cảnh giới đầu tiên – vượt qua.

Tầng thứ hai: Trì Linh Vực – Nơi đắm chìm

Lý Vân Tiêu thấy mình lạc vào một hồ nước đen kịt. Thân thể hắn dường như không còn sức lực, mọi ý niệm đều trở nên trì trệ.

Trên mặt hồ, hàng trăm bóng người đang trôi nổi – mỗi bóng đều là những kẻ từng chết bởi tay hắn.

— “Ngươi nghĩ mình tu đạo là cứu người?” – Một linh hồn bật dậy – “Chúng ta là bằng chứng cho đạo lý đó ư?”

— “Không có đúng sai tuyệt đối trong đạo.” – Lý Vân Tiêu chậm rãi nói – “Có lúc, ta giết một người để cứu trăm người. Có lúc, ta bất lực nhìn một thành bị đồ diệt chỉ vì một lựa chọn. Ta không phải thánh nhân… nhưng ta không quên mình là ai.”

Hắn siết tay, rút ra Chân Hồn Kiếm – một đạo khí ngưng tụ từ bản mệnh.

— “Các ngươi là vết máu trong linh hồn ta. Nhưng ta sẽ không để nó trở thành xiềng xích.”

Kiếm quang vung lên, hồ nước bị rạch thành hai nửa. Mỗi linh hồn biến thành điểm sáng, tan vào hư không. Một cánh cửa mở ra phía trước.

Tầng thứ ba: Đài Vô Tận – Cội nguồn của chính mình

Lần này, Lý Vân Tiêu đứng trong một không gian mờ ảo, nơi không có trên – dưới, trái – phải. Ở trung tâm là một đài sen đen, trên đó đặt một linh đài mờ ảo, mang hình dạng giống… trái tim hắn.

— “Đây là… bản tâm?” – Hắn thì thào.

Một âm thanh không rõ từ đâu vang vọng:

“Muốn bước vào Linh Đài Bất Diệt, hãy chứng minh ngươi không bị thời gian, không bị nhân quả, không bị thù hận chi phối.”

Lý Vân Tiêu bước lên đài, mỗi bước khiến thân thể hắn tách rời từng tầng ký ức. Đầu tiên là ký ức về người thân, rồi bằng hữu, rồi sư phụ, sau cùng… chính là cảm xúc.

Hắn đứng trần trụi trước bản thể linh hồn.

— “Ta là ai?”

Câu hỏi vang lên.

Hắn không trả lời bằng lời. Mà là bằng ý niệm.

Một đạo Chân Ngôn được phát ra từ linh hồn:
“Đạo bất diệt – Hồn bất diệt – Ngã dẫu nhỏ – Tâm vô tận!”

Linh đài chấn động. Một luồng sáng trắng bao phủ hắn. Cảnh giới thứ ba – vượt qua.

Ngoài Linh Hải – Một giờ sau

Lữ Nhược Tuyết ngồi thiền cạnh bờ vực, ánh mắt lo lắng. Bỗng nhiên, mặt nước bốc hơi dữ dội, từng vòng sóng chấn động khiến không gian méo mó.

ẦM!!!

Một luồng sáng tím từ đáy Linh Hải bắn lên, xuyên qua bầu trời, xé rách mây mù.

Thân ảnh Lý Vân Tiêu xuất hiện trong làn sương. Hắn nhắm mắt, nhưng quanh người như có hàng trăm đạo phù văn trôi nổi, tụ lại thành một Linh Đài bằng ngọc thạch xoay tròn sau lưng.

— “Ngươi… đã thành công?”

Hắn mở mắt. Trong ánh mắt không còn chỉ là sự kiên định, mà còn có một sự tĩnh lặng vĩnh hằng.

— “Linh Đài Bất Diệt… đã ngưng.”