Giữa đại điện Thiên Khung Linh Đài, ánh sáng hừng hực từ pháp đăng bảy sắc chiếu lên trần đá ngọc đen bóng.

Ba mươi sáu đạo chủ, mười hai nguyên thượng chân tu, chín mươi chín truyền thừa trưởng lão từ khắp tam đại vực tề tựu.

Cuộc họp được đặt tên: Khai Đạo Trấn Tâm.

Nhưng thực chất, nó chỉ có một nội dung duy nhất:

Chuẩn bị cho trận “Đại Thanh Tẩy.”

Không còn gọi những người rời đạo là “vô căn”.

Không còn xem họ là “phá giới”.

Từ nay, họ được gọi là:

“Tâm Ma Ẩn Hành.”

Một định danh rõ ràng, chính thức, được ghi vào sách giới luật, đồng nghĩa với mỗi người như Diệp Tịch Nguyệt, Lạc Minh, và hàng trăm người đang sống “bên ngoài hệ thống”… là kẻ thù chính đạo.

“Không có đạo pháp nào đứng ngoài khuôn phép.”

“Không có tâm thức nào không cần kiểm định.”

“Không ai được tu hành một mình!”

Những lời ấy vang lên từ Thái Thượng Tông Chủ – Bạch Thủ Kình, kẻ từng ba lần ngồi thiền nhập vô cảnh, bốn lần định giới chuyển kiếp.

Hắn là người viết ra Tân Giới Luật, giờ đây trở thành “lưỡi dao” của hệ thống.

Lệnh được ban xuống: ba mươi sáu đạo phái triển khai cùng lúc “Trấn Vực Diệt Tà”, bắt đầu từ các vùng ngoài biên, nơi có “đạo sống” manh nha lớn mạnh nhất.

Không cần xét xử.

Không cần chứng minh tà tâm.

Chỉ cần không theo giới ấn, không thuộc tông phái — là mục tiêu.

Tại vùng Cô Hành Lộ, nơi Diệp Tịch Nguyệt đang dựng nhà cùng Lạc Minh và một nhóm người bình thường, một làn gió lạ thổi qua đêm.

Không lạnh.

Không rét.

Mà rất nhẹ — như thể ai đó vừa lặng lẽ rút kiếm.

Lạc Minh mở mắt đầu tiên. Hắn cảm thấy khí trầm trong đất đang bị ép tụ về một hướng.

Không thấy địch.

Không nghe tiếng.

Nhưng đạo tâm mách bảo — nguy cơ đang đến.

Sáng hôm sau, một người khách lạ xuất hiện.

Một thiếu nữ trẻ, áo xám, tay không mang pháp khí, ánh mắt trong như nước.

Nàng tên là Lâm Nhược, từng là đệ tử nội môn của Thanh Tâm Tự.

Nàng không đến để cầu đạo.

Cũng không đến để lánh nạn.

Nàng đến để cảnh báo.

“Ta là kẻ mang tội phản tông. Nhưng trước khi bị diệt trừ, ta chọn đến đây — vì ta muốn nói: các ngươi là mục tiêu đầu tiên.”

“Ba ngày nữa, trận pháp Diệt Niệm sẽ giáng xuống toàn khu vực. Các ngươi sẽ không còn được tồn tại trong nhận thức của chúng sinh. Không ai nhớ đến, không ai tiếc thương, không ai ghi lại.”

“Các ngươi… sẽ biến mất như chưa từng có.”

Nghe xong, mọi người im lặng.

Không ai chạy.

Không ai bàn cách chống.

Chỉ có Diệp Tịch Nguyệt bước ra sân, rót một ấm trà.

Rồi nàng mời Lâm Nhược ngồi:

“Ngươi có khát không?”

Lâm Nhược lặng đi.

Nước mắt bỗng trào ra mà chẳng rõ lý do.

Ba ngày trôi qua rất nhanh.

Trong ba ngày đó, mọi người không phòng thủ.

Họ sống như cũ.

Chặt tre.

Nấu cơm.

Gieo rau.

Lũ trẻ vẫn cười đùa, vẫn học cách lắng nghe tiếng gió.

Một ông lão từng là kiếm tu chẻ củi như múa pháp.

Một thiếu nữ từng là cung nữ nhặt đá kê vườn rau.

Không ai nghĩ đến cái chết.

Vì họ chưa bao giờ nghĩ mình đang “tồn tại để làm gì.”

Họ chỉ… hiện diện.

Đêm thứ ba, bầu trời đổi màu.

Một tầng ánh sáng xám bạc như sương phủ xuống, bao phủ cả vùng đồi.

Trên cao, mười hai đạo nhân mặc áo giới ấn, từng người đều là chân tu cảnh giới Nguyên Thần – đủ sức hủy cả thành trấn – ngồi lơ lửng, tay kết ấn.

“Pháp trận: Diệt Niệm Kết Giới.”

“Mục tiêu: Tịnh Tâm Khu.”

“Tác dụng: xóa sạch đạo niệm của khu vực khỏi toàn bộ Tâm Vọng Giới.”

Một đạo nhân đưa tay, sắp vỗ xuống kết ấn.

Thì — một trận gió thổi ngược.

Không mạnh.

Nhưng… gió không thuộc về kết giới.

Không mang linh khí.

Không mang sát khí.

Mà chỉ… chạm vào từng người như một hơi thở chân thật.

Một vị đạo nhân chợt rơi lệ.

Không vì sợ.

Không vì cảm động.

Chỉ vì — trong khoảnh khắc ấy, hắn nhớ lại lần đầu tiên ngồi lặng yên khi còn là thiếu niên, chưa tu hành, chưa có danh, chưa có pháp.

Hắn buông tay.

Chín vị còn lại bắt đầu dao động.

Vì gió ấy… không cản họ.

Không chống họ.

Chỉ cho họ một cơ hội nhỏ… để cảm thấy lại chính mình.

Một người khác bất ngờ đứng dậy, tháo giới ấn trên áo.

“Ta… không còn biết mình đang làm gì nữa.”

Rồi hắn quay lưng — bỏ đi.

Không một ai cản.

Trận Diệt Niệm tan rã.

Không phải vì đánh thua.

Mà vì chính những người được lệnh cũng không thể làm trái tâm nữa.

Sáng hôm sau, người dân quanh khu vực vẫn tiếp tục sống như thường.

Không ai biết đêm qua suýt nữa bị xóa khỏi ý niệm của thế giới.

Nhưng từ hôm đó, những người từng là tu sĩ, từng là thủ hộ giới… bắt đầu đến nhiều hơn.

Không để lập tông.

Không để trốn tội.

Chỉ để sống một cách có thật.

Một đứa trẻ hỏi Diệp Tịch Nguyệt:

“Tại sao người ta không sợ nữa?”

Nàng mỉm cười:

“Vì khi con không cố trở thành ai, thì con chẳng còn gì để mất.”

Tin tức về sự thất bại của trận Diệt Niệm khiến trung ương chấn động.

Bạch Thủ Kình tức giận đến mức tự phạt tĩnh bế, tuyên bố sẽ “đích thân hạ giới” trong vòng 49 ngày tới.

Nhưng từ sâu trong lòng những đạo viện lớn, những ngôi sao bắt đầu tắt.

Không phải vì chúng bị giết.

Mà vì chúng chọn tắt.

Một thời đại đạo không còn thuộc về người giữ quyền lực…

…mà thuộc về bất kỳ ai biết thở một cách thật lòng.