Bầu trời Đạo Vực chìm trong sắc đỏ âm u. Linh Nguyên tầng thứ chín — nơi được xem là cấm giới ngay cả với Đạo Chủ — giờ đây đã bị xé toạc một mảnh lớn. Mọi dòng linh lực xoáy cuộn như lốc xoáy vô hình, cuốn theo những tiếng gào rú của vạn sinh linh, những tiếng gọi u uẩn từ thuở Hồng Hoang.
Lâm Vân đứng bất động giữa tầng trời, thân ảnh như một điểm tĩnh trong vũ trụ hỗn độn. Sau lưng hắn, mười hai đạo phù văn cổ đại xoay tròn như tinh hà, từ từ nhập vào lưng, hoá thành một Đạo Luân chói sáng vô cùng.
Thương Yên đứng phía xa, áo bào trắng đẫm máu, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực như sao trời. Nàng đã không còn là một tu sĩ đơn thuần — những giấc mộng, những dòng thơ cổ, và hàng vạn mảnh ký ức luân hồi khiến nàng như thể hóa thân của một ý chí Cổ Đạo, một cội nguồn linh tính sâu xa mà ngay cả Thái Cổ cũng chưa thể hiểu trọn.
“Ngươi sẽ tiến vào tầng thứ mười sao?” — nàng hỏi khẽ.
Lâm Vân không quay lại. Giọng hắn nhẹ nhưng vang xa vạn dặm:
“Tầng thứ mười không phải nơi để ‘tiến vào’. Đó là nơi để đối diện. Ta không thể lùi.”
Tầng thứ mười — nơi từng bị xóa khỏi tất cả các bản cổ đạo đồ, từng được xem là giả tưởng. Nhưng giờ đây, khi Tứ Trụ đồng khởi, khi Đạo Luân nứt vỡ, khi các tầng Linh Nguyên tan rã như bụi tinh vân, nó hiện ra như một vết rạn trên nền thực tại — như một cái miệng đang há ra giữa trời đất, chực nuốt lấy tất cả.
Trước đó, không ai dám nghĩ Lâm Vân có thể gánh được nghiệp Đạo nặng đến vậy. Nhưng sau trận chiến tại Vọng Đạo Đài, nơi hắn một mình chống lại ba vị Đạo Tổ bị tha hóa, sau khi gánh trên lưng “Thiên Khuyết Ấn” mà vẫn giữ được bản tâm, thì không ai còn nghi ngờ nữa.
“Ngươi đi, ta sẽ giữ cửa đạo.” — Thương Yên nói, tay cầm chặt một thanh cổ kiếm phát ra từng tiếng ngân dịu nhẹ. Nàng đã sẵn sàng hoá thân thành phong ấn cuối cùng nếu Lâm Vân thất bại.
Không đáp lời, Lâm Vân bước về phía vết rạn tầng thứ mười. Mỗi bước chân hắn đặt xuống, không gian liền biến sắc — hoa văn cổ đại hiện ra dưới chân, những mảnh vỡ thời gian vỡ nát, ánh sáng và bóng tối giao nhau như tranh chấp quyền sinh quyền tử.
Khi hắn đặt chân đến ranh giới, một giọng nói vang lên — không từ đâu, cũng không hướng về đâu:
“Ngươi là ai? Vì sao dám chạm đến tầng Đạo chưa từng được đặt tên?”
Lâm Vân không do dự:
“Ta là người đang đi đến tận cùng của chính mình. Tên không quan trọng.”
Cánh cổng mở ra. Không có ánh sáng. Không có hình dạng. Chỉ có hư vô tuyệt đối. Và trong hư vô ấy, hắn rơi xuống.
…
Trong tầng thứ mười, không có phương hướng, không có thời gian. Chỉ có chính tâm niệm là ánh sáng dẫn đường. Lâm Vân như lạc vào giữa giấc mộng của vũ trụ — nơi hắn gặp lại những mảnh hồn của chính mình đã từng đánh mất: thời còn là thiếu niên, thời nhập môn, lúc tuyệt vọng, khi cuồng ngạo.
Hắn thấy cha mẹ mình — những người đã chết từ lâu trong một kiếp sống xa xôi.
Hắn thấy Thương Yên — nhưng không phải nàng hiện tại, mà là một Thương Yên khác, mang thân phận khác, từ một vòng luân hồi trước đó.
Và rồi… hắn thấy chính mình. Một “Lâm Vân” khác — ngồi giữa biển linh hồn, gương mặt không cảm xúc, ánh mắt như gương.
“Ngươi là ai?” — Lâm Vân hỏi.
“Ta là ngươi, nếu như ngươi chọn không bước tiếp.” — người kia đáp.
Cuộc đối thoại không có dao động, không có cảm xúc. Chỉ có sự thật phơi bày như ánh trăng lạnh lẽo. Tầng thứ mười không phải nơi để chứng đạo, mà là nơi để gãy vỡ. Bất kỳ ai không thể đối mặt với chính mình — sẽ bị xoá khỏi toàn bộ Đạo Lộ, không để lại vết tích.
Lâm Vân không chiến đấu. Hắn chỉ đứng đó, chấp nhận.
Chấp nhận mình đã từng sợ.
Chấp nhận mình đã từng giết.
Chấp nhận rằng mình không phải là thiên mệnh, mà là một con người với khát vọng và sai lầm.
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ hư vô rung chuyển. Không phải vì sức mạnh, mà vì sự chấp nhận đã hoá thành đạo. Và khi mọi thứ tan rã, chỉ còn lại một hạt ánh sáng nhỏ — trôi giữa hư không như đom đóm trong đêm tối.
Hạt sáng ấy bay đến tay Lâm Vân. Và hắn hiểu.
Đó là “Tâm Đạo”.
Không phải kiếm, không phải phù văn, không phải pháp trận — mà là bản tâm không rời.
…
Khi hắn bước ra khỏi tầng thứ mười, mọi người đã tưởng hắn sẽ không trở lại.
Thương Yên vẫn đứng đó, máu từ khóe môi rỉ ra, nhưng nàng cười.
“Tầng đó không giết được ngươi.”
Lâm Vân nhìn nàng. Đôi mắt hắn không còn giống như trước — sâu hơn, tĩnh hơn, như thể chứa đựng cả biển sinh diệt.
“Không. Tầng đó giúp ta giết một người… đó là ta trong quá khứ.”
Ngay khi lời nói kết thúc, tầng trời phía trên nứt ra. Một cột sáng khổng lồ từ tầng Đạo Thượng Cổ xuyên xuống, đập vỡ mọi tầng ngăn cách còn sót lại.
Cổ Thiên hiện hình.
Chư giới rúng động.
Một giọng nói vang lên, không rõ từ đâu, nhưng toàn bộ tu sĩ đều nghe thấy:
“Bất Diệt Thể Đạo — ngươi đã khai mở. Giờ là lúc lựa chọn: Hợp nhất toàn Đạo, hoặc tan rã tất cả. Không còn trung đạo.”
Lâm Vân nhìn lên, ánh mắt không chớp.
“Ta không chọn hợp hay tan. Ta chọn tồn tại — theo cách của chính mình.”
Và khi hắn bước tới, khí tức của hắn khiến vạn đạo rung chuyển, khiến Tứ Trụ ngưng đọng, khiến các Đạo Chủ phải quỳ xuống.
Không phải vì hắn mạnh hơn họ.
Mà vì hắn… đã trở thành một bản nguyên mới.
Một “Ngã Đạo”.
Hư không nổ tung trong khoảnh khắc ấy. Chương kết thúc tại cao trào, khi Lâm Vân đối mặt với chính lựa chọn: hóa thân thành toàn thể — hoặc tan vào cõi vô.
READ MORE

