Editor: Thanh Trúc

 

Trên tầng trời thứ chín, nơi đạo lý và thực tại giao thoa thành một vùng ánh sáng hỗn độn, một luồng dao động vi tế dâng lên. Nó không ầm ầm như sấm sét, không rực rỡ như hào quang, mà là thứ hiện diện như hơi thở — dù mỏng manh, nhưng không thể ngăn cản. Đó là sự cộng hưởng của vạn đạo đang dần tan rã để tái hình.

 

Trong trung tâm của Đạo Hải, nơi cây Đạo Cổ vẫn lặng lẽ đứng sừng sững, từng nhánh rễ đã bắt đầu dao động. Từ sâu thẳm lòng đất, một dòng khí đen xám, vừa như khói, vừa như ngôn ngữ cổ xưa chưa từng được thốt ra, cuộn lên như sương mù bao phủ bốn phương. Cây Đạo không chỉ đang sống lại — mà là đang phân thân chính mình vào mọi tầng giới.

 

Ở trung tâm, Lâm Vân ngồi bất động suốt bảy ngày bảy đêm. Ánh mắt nhắm nghiền, nhưng tâm trí hắn không ngừng luân chuyển qua hàng vạn dòng tư tưởng, hàng triệu nhịp đạo. Tâm thức hắn lúc này đã vượt qua ranh giới cá thể — hắn cảm nhận được từng tiếng thở nhẹ của thế giới, từng nhịp thổn thức từ các giới tu hành đang bị kéo về cùng một nhịp đạo gốc.

 

Tâm Giới không còn là một nơi, mà là một nhịp điệu. Và hắn — là điểm chấn của nhịp điệu đó.

 

 

Tại Linh Hư Trì — một trong những tàn tích cuối cùng còn sót lại từ thời Thái Cổ, năm vị Đạo Tổ cùng hiện thân. Họ không dùng chân thân mà dùng ý niệm hóa thành ngũ sắc quang ảnh. Từng vị đại diện cho một nguyên lý: Thể, Thức, Tưởng, Linh và Mộng.

 

Một người trong số họ — lão giả râu trắng không hình hài, mở lời:

 

“Lâm Vân đã bước vào Đại Vọng.”

 

Một nữ đạo giả, dáng dấp như từ thiên tượng hóa thân, trầm giọng:

 

“Nếu hắn không giữ được tâm mình, hắn sẽ trở thành cái gốc mới của Cổ Đạo.”

 

“Hoặc trở thành Nhân Đạo chi căn. Ngươi quên rồi sao? Lịch sử chưa từng có người nào dung hợp được cả Cổ Đạo lẫn Tân Đạo, trừ… Vô Danh.”

 

Cái tên ấy khiến không khí chợt đông cứng.

 

Một trận gió vô hình cuốn qua, mang theo tiếng vọng cổ ngữ: “Khi ngươi nhìn sâu vào Đạo, Đạo cũng sẽ nhìn lại ngươi.”

 

 

Lúc này, trong tâm linh của Lâm Vân, những ảo ảnh bắt đầu xuất hiện.

 

Hắn thấy chính mình — từng là đứa bé trong thôn nhỏ, mắt sáng như sao nhưng tay dính đầy bùn đất, cố gắng học từng câu chú ngữ sơ khai.

 

Hắn thấy mình trong đại chiến Vạn Linh, máu nhuộm y phục, tay giết hàng ngàn yêu tộc để cứu một con đường đạo chưa thành hình.

 

Hắn thấy cả những lần bị phản bội, bị hiểu lầm, bị chính những người mình yêu quý quay lưng.

 

Nhưng hắn không giận, không đau.

 

Hắn chỉ… đứng đó, nhìn.

 

“Ta là ai?”

 

Giọng nói ấy vang lên — không phải của ai khác, mà chính là của hắn trong một thời điểm chưa định hình.

 

“Lâm Vân… không phải là tên ta chọn. Đó là tên người khác đặt cho. Ta có chấp nhận không? Có.”

 

“Ta tu đạo, không phải để thắng, để trị, để đứng trên. Ta tu… để hiểu.”

 

 

Giữa hư vô, một đốm sáng hiện lên. Đó không phải linh lực, không phải ý niệm, mà là “nhân tâm.”

 

Một nhịp tim đập — không thuộc về riêng Lâm Vân, mà thuộc về toàn thể những ai từng đi qua con đường đạo, từng yêu, từng sợ, từng khát khao điều vượt khỏi mình.

 

Đốm sáng đó lan ra — chậm rãi mà vững chắc.

 

Cây Đạo Cổ cũng ngừng rung động. Nó… đang lắng nghe.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, từng rễ cây vươn lên, không còn cắm vào đất, mà đan vào nhau như những mạch máu, như những nhánh sông hợp lại thành đại hải.

 

Lâm Vân mở mắt.

 

Hắn mỉm cười.

 

“Ta không chọn đạo cũ. Cũng không bỏ đạo mới. Ta đi con đường ta gọi là: Nhân Đạo.”

 

 

Trên tầng cao nhất của Đạo Hải, nơi trước giờ chỉ có Cổ Đạo chi tâm tồn tại, một tia sáng mới xuất hiện. Không màu, không hình, nhưng có… cảm xúc. Đó là tia sáng đầu tiên mang theo ý thức của toàn thể chư sinh từng bước trên hành trình tìm Đạo.

 

Đó là một “chân tâm cộng hưởng.”

 

Và nó trở thành hạt mầm — nảy sinh từ chính nhân loại.

 

 

Tại Trung Thiên Điện, các lão tổ đang quan sát.

 

“Cổ Đạo không phản ứng.”

 

“Không. Nó đã chấp nhận.”

 

“Ý ngươi là…”

 

“Lần đầu tiên trong lịch sử, Cổ Đạo không đối kháng Tân Đạo. Mà là… lùi lại.”

 

Cây Đạo rung nhẹ. Một chiếc lá rơi xuống, hoá thành một văn tự cổ. Văn tự ấy rơi vào lòng bàn tay Lâm Vân.

 

Chữ viết không ai đọc được.

 

Nhưng ai nhìn cũng hiểu.

 

Một thông điệp: “Ta giao lại Đạo cho ngươi.”

 

 

Ngay thời điểm đó, tại rìa của Thức Giới, một cánh cổng mở ra — không phải đến một thế giới mới, mà là dẫn về trung tâm của tất cả Đạo: Linh Vọng Hư Không.

 

Chưa từng ai bước vào đó. Bởi không ai đủ “Tâm” để vào.

 

Lâm Vân bước đến trước cổng.

 

Cổng không đóng. Nhưng cũng không mời.

 

Chỉ có một câu hỏi vọng ra:

 

“Ngươi không sợ sao?”

 

Lâm Vân đáp:

 

“Ta từng sợ… khi nghĩ rằng Đạo là thứ ở ngoài ta.”

 

“Giờ ta hiểu: Đạo… là thứ ta phải đi xuyên qua chính mình để thấy.”

 

 

Hắn bước vào.

 

Cánh cổng khép lại.

 

Và toàn bộ chư giới chợt… tĩnh lặng.

 

Không ai biết chuyện gì xảy ra trong Linh Vọng Hư Không.

 

Chỉ biết, đúng lúc đó, trong mỗi tu sĩ, trong mỗi sinh linh, trong cả những hạt bụi đang lặng lẽ trôi giữa thiên không… đều vang lên một tiếng “thở.”

 

Đó là Đại Đạo chi Tâm.

 

Đã trở lại.