Trời mưa nhẹ.
A Dương bước đi trên con đường mòn dẫn sâu vào một khe núi hẹp. Nơi này không có tên, cũng không ai còn nhớ vì sao nó lại bị bỏ quên. Nhưng từng vệt rêu bám đầy vách đá, những dấu vết hoa văn mờ nhạt, tất cả đều thì thầm về một thời kỳ mà nơi đây từng là trung tâm của thiên đạo.
Bước chân A Dương dừng lại trước một cổng đá sụp đổ. Trên cổng khắc mờ ba chữ: “Tẫn Tâm Cốc”.
Nó không hiểu chữ.
Chỉ cảm thấy, chỗ này… có thứ gì đó đang “ngủ”.
Cơn mưa dần dày đặc, nhưng không lạnh. Tựa như trời đang rửa trôi những tàn tích cũ, để chuẩn bị cho một điều gì mới.
Bên trong cốc, một hang động sâu hun hút mở ra, khí tức không còn linh hoạt, mà chỉ còn là một khoảng không trống rỗng.
Nhưng với A Dương, trống rỗng ấy không đáng sợ. Nó bước vào, chậm rãi, như đang đi tìm một điều gì đó không tên.
Sâu trong động, một luồng ánh sáng lơ lửng.
Đó không phải linh khí.
Không phải thần niệm.
Mà là “Tàn Niệm Đệ Thất” – một mảnh ý niệm cuối cùng của Lục Tẫn, từng bị chính hắn phong ấn vì… “không cần thiết cho tương lai”.
Nó từng là mảnh Đạo Niệm về “Tự Tại Bất Cầu” – một trạng thái mà không đạo lý nào ràng buộc, không mục tiêu nào ép buộc, thuần túy là sự hiện hữu tự nhiên của tâm linh.
Nhưng vào thời đó, không ai hiểu nổi.
Ngay cả Lục Tẫn cũng từng sợ hãi điều này.
Bởi vì nếu “tự tại đến mức không cầu”, thì toàn bộ hệ thống tu luyện, đạo môn, thiên cơ… đều sẽ tan rã.
Cho nên, hắn tự mình phong ấn nó, để kỷ nguyên ấy chưa phải đến.
Nhưng hôm nay, A Dương đã bước vào.
Không phải để giải phong ấn.
Không phải để lĩnh ngộ.
Chỉ đơn giản là… vô tình chạm tới.
Khi bàn chân trần của A Dương chạm lên phiến đá giữa động, Tàn Niệm Đệ Thất chợt rung lên một nhịp.
Không có đạo quang. Không có oai lực.
Chỉ là… một nhịp thở.
Và từ đó, một giọng nói vang lên. Không phải tiếng của Lục Tẫn, cũng không phải của bất kỳ đạo giả nào.
Mà là giọng nói bên trong chính A Dương.
“Ngươi không cần ta.”
“Nhưng ta… cần được tan biến trong ngươi.”
A Dương ngẩng lên, ngơ ngác.
Nó không biết “ta” là ai.
Chỉ thấy một đốm sáng nhỏ rơi xuống lòng bàn tay.
Không có truyền thừa. Không có đại đạo nhập thể.
Đốm sáng ấy, như một hạt bụi tan vào da thịt, rồi biến mất.
Nhưng ngay lúc ấy, không gian trong động chợt mở rộng ra vô hạn. Không còn tường, không còn đá, không còn hình tướng. Chỉ còn A Dương đứng giữa một biển hư vô, và xung quanh nó là tất cả những cảnh tượng mà Đạo từng sinh ra.
Cảnh tượng chư thiên đỉnh lễ một Đạo Nhân.
Cảnh tượng đại chiến vì một viên linh thạch.
Cảnh tượng kẻ tu hành ngồi dưới cổ thụ hàng ngàn năm, chỉ để nghe một câu trả lời.
Cảnh tượng một thiếu nữ cầm bút vẽ lên cát, dù bút pháp sai loạn nhưng mắt cô đầy thanh thản.
Tất cả những hình ảnh ấy, như dòng chảy chầm chậm, không hối thúc, không cưỡng ép.
Và A Dương – đứa trẻ chưa từng học một đạo pháp nào – bắt đầu mỉm cười.
“Tất cả những điều đó… cũng chỉ là đang sống thôi mà.”
Khoảnh khắc ấy, Tàn Niệm Đệ Thất hoàn toàn tan biến.
Không có truyền thừa oanh liệt.
Không có dị tượng linh thiên.
Mà là sự hòa tan tuyệt đối giữa Đạo và người, đến mức không còn phân biệt.
Ở phía xa – tại Trụ Tâm Địa.
Các đạo giả lão thành đều đồng loạt cảm nhận được một thứ gì đó vừa “biến mất” khỏi vận mệnh.
Không ai nói nên lời.
Một số người sợ hãi. Vì họ nhận ra:
“Đạo lộ từ nay về sau… sẽ không còn ai vẽ sẵn.”
“Mỗi người sẽ phải tự đi. Tự chịu. Tự buông.”
Một số khác lại nhẹ nhõm. Họ hiểu:
“Thứ vừa tan biến ấy… là sợi dây cuối cùng của áp lực.”
Vô Pháp đứng trên Vọng Thiên Đài.
Nàng cảm nhận được Tàn Niệm Đệ Thất đã hòa tan vào một đứa trẻ. Không tranh, không giành, không đối kháng.
Nàng cười nhẹ.
“Thú vị thật.
Các ngươi nghĩ không có pháp tắc thì loài người sẽ tự do?
Không đâu… càng không có tắc, con người càng cần tự dựng cho mình một cái khuôn.”
Vô Pháp nhấc con rối gỗ lên, thì thầm:
“Được thôi. Nếu không ai muốn dựng khuôn, ta sẽ là phản chiếu của khuôn.
Nhưng… ta sẽ không áp đặt. Ta chỉ đứng đó.
Ai muốn gắn mình vào, thì tự họ bước tới.”
Trở lại với A Dương.
Nó bước ra khỏi hang động.
Bầu trời trong vắt.
Không ai chờ đợi. Không ai hoan hô.
Nó chỉ cảm thấy… mình nhẹ hơn. Không phải vì lĩnh ngộ. Mà vì… có một thứ gánh nặng vô hình vừa buông xuống, nhưng nó chưa từng biết là mình mang nó.
A Dương cất bước.
Không có đích đến.
Nhưng từ bây giờ, mỗi bước chân nó đi… là một bước “Đạo” chưa từng được đặt tên.
Và từ bước chân ấy, “Đạo Vô Danh” — lần đầu tiên trong lịch sử — không còn là truyền thừa, không còn là pháp điển.
Mà là nhịp thở hồn nhiên của từng sinh linh, từng khoảnh khắc, từng sự chọn lựa giản đơn.
