Mây đen kéo đến từ bốn phương tám hướng, tụ lại thành một vòng xoáy đen khổng lồ giữa không trung, che kín cả thiên địa. Ở trung tâm vòng xoáy, một cột sáng tím đen đâm xuyên qua tầng mây, kéo dài xuống tận Địa Tâm. Ánh sáng đó như thiêu đốt mọi quy tắc, đảo loạn mọi đạo lý, khiến vạn vật đều rơi vào một cơn ác mộng bất tận.

Trên Thiên Không Đại Vực, Lục Trần khoanh chân ngồi giữa vực sâu, thân thể chằng chịt vết nứt máu, khí tức yếu ớt nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc, như hai ngọn thần đăng giữa bóng tối vĩnh hằng. Sau đại chiến với Dị Ngã – một tồn tại phản chiếu nghịch đảo trong tâm linh của chính hắn – Lục Trần không ngã xuống, nhưng cũng đã chạm vào ranh giới sinh tử.

Trên bầu trời, vô số cường giả của chư thiên vạn giới đang lặng nhìn, không ai dám đến gần. Trong một khoảnh khắc, mọi đạo tắc, mọi pháp tắc đều trở nên vô nghĩa trước luồng dao động tỏa ra từ cơ thể của hắn.

“Ta đã nhìn thấy rồi…” – Lục Trần thì thào, môi khô nứt, máu chảy thành dòng. – “Đạo không phải ở ngoài thân, cũng chẳng ở trên trời. Đạo… chính là tâm!”

Đột nhiên, từ trong Đan Điền của hắn, một vầng sáng trắng bạc dâng lên, hóa thành hình ảnh một Đạo Luân mờ ảo. Đạo Luân này không mang hình tướng nào cụ thể, lúc là ngọn lửa cháy đỏ, lúc là dòng nước chảy ngược, lúc lại là ánh kiếm sắc bén như có thể chém nát thiên không. Đạo Luân không ngừng biến ảo, tượng trưng cho muôn ngàn con đường tu luyện – nhưng tất cả đều quy về một điểm: Tâm Đạo.

Một giọng nói trầm lắng vang lên trong đầu hắn – là chính hắn, hay là linh thức của đại đạo?

“Vô lượng kiếp luân hồi, người truy cầu Đạo, người chấp Đạo, người mượn Đạo để tu. Nhưng chỉ có kẻ nào… tự sinh ra Đạo từ tâm, mới có thể nghịch chuyển thiên mệnh.”

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Trần hiểu được – toàn bộ con đường hắn đi qua, từ phàm nhân yếu đuối đến tuyệt đỉnh tiên đạo, không phải để tìm một Đạo Lý lớn lao, mà để tự trở thành Đạo.

Trên bầu trời, mười hai vị cổ tổ Thượng Cổ Chân Tông đồng loạt biến sắc. Một lão giả tóc trắng, đạo hạnh đã vượt qua Đế Cảnh, gầm lên:

“Không thể để hắn tiếp tục! Nếu Vĩnh Hằng Đạo Tâm của hắn thành hình… thì thiên địa này sẽ sinh ra một Đạo mới. Mọi quy tắc chúng ta gìn giữ mấy trăm vạn năm qua, sẽ tan thành mây khói!”

Một người khác – thân mặc chiến giáp cổ, tay cầm Đạo thương chín rồng – hét lớn: “Tập hợp toàn bộ linh khí, chấn áp hắn ngay lúc này!”

Bầu trời lập tức chuyển màu, hơn mười đạo thần quang đồng loạt phóng xuống, hóa thành đại trận “Phá Đạo Trận” – một trận pháp cổ xưa chuyên dùng để tiêu diệt những sinh linh có khả năng tự lập Đạo!

Nhưng…

Lục Trần đứng dậy, tay áo tung bay, mái tóc rối tung trong gió. Thân hình hắn như mảnh giấy mỏng trước lôi đình, nhưng ánh mắt lại như ngọn núi không thể lay động.

“Hôm nay, ta không cần mượn lực trời. Cũng chẳng cần các ngươi thừa nhận.”

Hắn ngẩng đầu, chỉ một ngón tay về phía đại trận đang ép xuống.

“Đạo – là ta!”

ẦM!!!

Một tiếng nổ vang vọng chấn động hàng tỉ dặm, “Phá Đạo Trận” vỡ nát như thủy tinh bị đập mạnh. Từng mảnh trận văn rơi xuống như cánh hoa bị gió cuốn, tan biến vào hư không.

Từ trong cơ thể Lục Trần, một làn sóng đạo ý lan tỏa. Làn sóng ấy không có hình dáng, không mang mùi hương, nhưng bất cứ ai cảm nhận được đều cảm thấy như có một thứ gì đó trong lòng mình bị đánh thức – một Tâm Đạo sơ nguyên vốn đã bị lãng quên từ rất lâu.

“Chẳng lẽ… hắn thật sự đã bước vào cảnh giới… Tự Tạo Đạo?” – Một vị cổ tổ run giọng, ánh mắt đầy hoảng loạn.

Đúng lúc này, một bóng người chậm rãi tiến đến từ phía Đông. Nàng mặc áo lụa trắng, mái tóc đen dài chạm gót, mắt như nước hồ thu. Chính là Tô Nguyệt Linh – người từng đồng sinh cộng tử với Lục Trần trong Huyễn Linh Giới.

“Lục Trần… chàng thật sự không còn là phàm nhân nữa rồi sao?”

Lục Trần quay đầu lại, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng chưa từng có. Trong khoảnh khắc, mọi ồn ào, mọi sát khí, mọi tranh đấu đều lắng xuống. Chỉ còn hai người đứng giữa hỗn loạn, như thể cả thế giới này đã biến mất.

Hắn nhẹ giọng: “Ta vẫn là ta. Chỉ là… đã không còn ràng buộc bởi thế giới.”

Một giọt nước mắt rơi từ mắt Tô Nguyệt Linh.

Giữa khung cảnh ấy, một sinh linh quái dị xuất hiện từ trong hư không – Thái Sơ Dị Thể. Đó là hiện thân của Hư Vô, một sinh vật không thuộc về bất kỳ pháp tắc nào. Nó đến từ thời kỳ chưa hình thành Thiên Đạo, là thứ duy nhất có thể nuốt Đạo.

Nó nhìn Lục Trần, không nói lời nào, chỉ vươn những xúc tu đen ngòm về phía hắn. Bầu trời lại nứt ra, lần này là do áp lực đến từ chính Bản Ngã Hủy Diệt.

“Ngươi tu thành Vĩnh Hằng Đạo Tâm ư?” – Một âm thanh như ngàn vạn linh hồn gào thét vọng lại. – “Ta… chính là cái bóng chưa từng được khai sinh. Vậy nên ta sẽ xóa sạch ngươi, kẻ tự cho mình là Đạo.”

Lục Trần không lui, cũng không tiến.

Hắn nhắm mắt lại.

Một luồng sáng nhẹ xuất hiện ở giữa trán hắn – không rực rỡ, không chói lóa, mà chỉ như ánh đèn dầu trong đêm tối – nhưng lại khiến mọi thứ ngừng chuyển động.

Đó là… Tâm Quang.

Một khi Tâm Đạo viên mãn, trong lòng người tu sẽ sinh ra Tâm Quang – ánh sáng đó có thể chiếu rọi mọi hư vọng, phá vỡ mọi mưu tính, chém đứt mọi oán nghiệp.

Chỉ trong một sát na, Tâm Quang chiếu thẳng vào mắt Thái Sơ Dị Thể.

Sinh linh từ Hư Vô gào rú thảm thiết. Nó bắt đầu tan rã, không bởi vì bị đánh bại – mà bởi vì nó nhìn thấy chính bản thân nó trong ánh sáng ấy. Không có hình dạng, không có ý nghĩa, không có mục tiêu. Tồn tại chỉ để phá, chỉ để cắn nuốt.

Đạo không sợ Hư Vô – chỉ có cái Tâm còn nghi hoặc mới bị Hư Vô lôi kéo. Mà Tâm của Lục Trần, giờ đây đã không còn một kẽ hở.

Thái Sơ Dị Thể tan biến. Mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng.

Sau trận chiến, Lục Trần không xưng Đế, không lập Giáo, không mở Thiên Đình như bao người đi trước. Hắn chỉ để lại một câu:

“Đạo không phải thứ để trao truyền. Mỗi sinh linh đều có Đạo của mình. Đừng theo ta – hãy quay về với bản tâm.”

Rồi hắn rời đi – không ai biết hắn đi đâu.

Một ngàn năm sau, người ta nói, ở một tiểu sơn thôn, có một tiều phu tóc đen, mỗi ngày chỉ chặt củi, nấu cơm, đôi lúc dạy bọn trẻ con viết chữ, đọc kinh. Không ai biết hắn từng phá vỡ cả thiên địa.

Chỉ có một tấm bia đá trước nhà, khắc tám chữ:

“Vạn Đạo quy tâm – Vô Ngã vô biên.”