Người Thứ Ba
Truyện ngắn tâm linh – bí ẩn

 

Không ai trong khu chung cư cũ số 53 đường Trần Hữu Trang còn nhớ rõ căn hộ 404 đã từng thuộc về ai. Căn hộ ấy bị bỏ trống từ lâu, cửa luôn khóa, rèm luôn buông, và không một lời rao bán hay cho thuê nào từng xuất hiện. Người ta đồn rằng những người từng sống ở đó đều rời đi trong im lặng, không để lại dấu vết, không ai biết họ đi đâu, và tại sao họ lại đi.

Cho đến khi Hằng dọn đến.

Hằng là một cô gái trạc ba mươi, độc thân, làm việc trong ngành thiết kế nội thất. Cô không tin vào ma quỷ, càng không tin vào mấy lời đồn thổi về “căn hộ ma ám”. Khi nhân viên môi giới bất động sản nói nhỏ: “Chị chắc là muốn thuê 404 hả? Căn đó… hơi kỳ kỳ á chị…”, Hằng chỉ cười. Cô từng sửa chữa cả những căn nhà đổ nát, từng ở trọ trong khu tập thể xuống cấp, thì vài câu chuyện vu vơ có nghĩa lý gì?

Tháng đầu tiên trôi qua êm đềm. Căn hộ tuy cũ kỹ nhưng khá rộng, ánh sáng tốt, ban công nhìn ra hàng cây xà cừ xanh rì rào. Hằng sửa sang lại vài chỗ, đặt thêm cây xanh, treo tranh, và biến nó thành một nơi ở vừa yên tĩnh vừa thẩm mỹ. Cô cảm thấy như mình đã tìm được chốn dừng chân sau nhiều năm sống vội.

Nhưng đến đêm ngày thứ 33, cô bắt đầu nghe tiếng bước chân.

Tiếng bước chậm, kéo lê, lúc gần lúc xa. Ban đầu cô nghĩ là hàng xóm tầng trên, nhưng khi lặng người lắng nghe, cô nhận ra âm thanh phát ra từ chính trong nhà mình. Từ phòng khách đi ra bếp, rồi từ bếp quay lại phòng ngủ.

Đêm thứ hai, tiếng bước chân lại xuất hiện, lần này đi kèm tiếng gõ nhẹ ba lần vào cửa phòng ngủ. Hằng bật dậy, tim đập thình thịch. Cô mở cửa, không ai cả. Bóng đèn hành lang lúc sáng lúc chớp tắt. Trên tường, như có một vệt xám đen loang lổ mà cô chắc chắn không có trước đó.

Hằng bắt đầu đặt camera trong nhà. Cô xem lại vào sáng hôm sau – đoạn clip chỉ quay được một bóng mờ lướt qua trước ống kính, ngay lúc 3 giờ 33 phút sáng. Camera rung nhẹ, rồi hình ảnh bị nhiễu.

Cô gửi đoạn video cho bạn thân, là một phóng viên từng làm về các hiện tượng kỳ bí. Người bạn gọi lại ngay trong đêm, giọng nghiêm trọng:
“Có gì đó trong căn hộ của mày. Tao không chắc, nhưng hình như nó đang lặp lại. Hành động nó làm, âm thanh nó tạo ra – đều theo chu kỳ 33 ngày.”

Hằng bắt đầu điều tra. Cô tìm đến ban quản lý cũ, rồi những người từng sống trong tòa nhà. Câu chuyện lờ mờ hiện ra: từng có một gia đình ba người sống ở 404 – một cặp vợ chồng và người em gái bên chồng. Một ngày nọ, cả hai vợ chồng đột ngột mất tích, để lại người em gái sống trong căn hộ thêm một thời gian trước khi cô ta cũng biến mất không dấu vết.

Vấn đề là… theo hồ sơ cư trú, chỉ có hai người từng đăng ký hộ khẩu tại 404.

Vậy người thứ ba là ai?

Hằng ngồi bất động bên cửa sổ, tay cầm bản photocopy giấy đăng ký cư trú. Kỳ lạ là – các nhân chứng đều nói về “cô em gái ít nói, tóc dài, rất giống Hằng.”

Đêm thứ 66, mọi hiện tượng lặp lại: tiếng bước chân, tiếng gõ cửa, đèn chớp tắt. Nhưng lần này có thêm một điều mới – tiếng nói thì thầm vang lên sau lưng khi Hằng đang soi gương:
“Đừng tin nó.”

Hằng quay lại. Không ai. Nhưng rõ ràng giọng nói đó phát ra sát bên tai, như một lời cảnh báo từ phía… bên trong.

Hằng chuyển nhà. Cô thuê một nơi mới, cách đó 10km. Nhưng đêm đầu tiên, tiếng bước chân lại xuất hiện, kéo lê từ cửa đến giường. Ba tiếng gõ vang lên. Cô run rẩy không ngủ được.

Bạn cô – Duy – tìm đến người bảo vệ cũ của chung cư. Sau khi uống vài ly rượu, ông mới chịu kể:

“Cô vợ phát hiện chồng ngoại tình, người tình lại chính là em gái mình – người ‘thứ ba’. Cô vợ điên lên, giết chồng rồi tự sát. Còn cô em thì… không ai tìm thấy. Người ta nói, cô ta biến mất trong đêm, tay vẫn dính máu.”

Vậy ba người đã chết?

Không.

Chỉ hai người có thi thể.

Tuần sau, Duy đến gặp Hằng, mặt tái nhợt:

“Tao tìm được ảnh chụp cũ từ camera hành lang tầng bốn. Mày phải xem cái này…”

Trong ảnh: ba người. Vợ – chồng – và một cô gái trẻ đứng cuối cùng, cúi đầu, tóc dài che mặt. Duy zoom kỹ vào gương mặt ấy. Khi nhìn rõ nét, cả hai cùng lặng đi.

Gương mặt người em giống Hằng đến kỳ lạ.

Cuộc gọi đến từ bệnh viện tâm thần T.

Hồ sơ từ 9 năm trước ghi nhận: bệnh nhân Trần Thùy Hằng, rối loạn nhân cách sau chấn thương tâm lý, mất trí nhớ từng phần, được điều trị sau vụ án mạng tại căn hộ 404. Bệnh nhân trốn viện và không để lại dấu vết.

Cảnh sát từng cho rằng người đó là vợ – nhưng tên thật của cô vợ là Trần Thùy Mai.

Phạm Hằng mới là người thứ ba.

Kết thúc:

Hằng chính là người thứ ba. Sau vụ việc, cô đã tự xây dựng một bản ngã mới để sống tiếp – một nhân cách không biết quá khứ, không nhớ tội lỗi. Nhưng ký ức vẫn sống, dưới hình dạng tiếng gõ, bước chân, và những thì thầm trong đêm.

Cuối cùng, khi Hằng tỉnh dậy trong phòng bệnh trắng toát, ánh sáng chiếu qua cửa sổ. Tấm bảng đầu giường ghi:

Bệnh nhân: Phạm Hằng – 9 năm điều trị. Biến chứng rối loạn nhân cách phân ly.

Tất cả tiếng thì thầm… chỉ là tiếng vọng từ quá khứ chưa từng được tha thứ.

READ MORE

Lời Thì Thầm Trong Đêm
Lời Thì Thầm Trong Đêm