“Tôi chỉ đi giao hàng, sao lại giao luôn cả bản thân cho tổng tài được chứ???”
Sáng thứ Hai. Trời trong xanh, gió nhẹ, không khí cực kỳ thích hợp… để bắt đầu một chuỗi xui xẻo mới!
An Nhiên – cô gái 22 tuổi, tốt nghiệp đại học loại khá, IQ bình thường, EQ thỉnh thoảng trồi sụt thất thường – đang phóng như bay trên chiếc xe máy cà tàng với chiếc hộp trà sữa trong tay.
“Khách vip tầng 48, gấp! Trà sữa phải còn ấm, nếu nguội là bị 1 sao ngay đó!”
Cô thở hồng hộc. Giao hàng cũng phải đi thang máy VIP cơ đấy. Không hiểu tầng 48 là công ty gì mà khó gần như crush cũ của cô.
Cửa thang máy bật mở. Cô lảo đảo bước vào… và va phải một bức tường. À không, một người.
Một người đàn ông cao lớn, mặc vest đen như vừa bước ra từ tạp chí tài chính. Gương mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh như băng tháng Chạp. Tóc anh ta hơi rối, như thể vừa đi từ phòng họp ra… hoặc vừa đuổi việc ai đó xong.
“Cô làm gì ở đây?” – giọng anh trầm thấp, đầy áp lực.
“Giao… trà sữa.” – An Nhiên giơ hộp trà lên như một vũ khí phòng thân.
Người đàn ông nhìn cô một giây… hai giây… rồi bước đi, để lại một câu:
“Không cho người ngoài lên tầng 48.”
Cô ngơ ngác. Ủa rồi sao hồi nãy bảo vệ còn nhiệt tình bấm thang VIP giùm tôi?
Mười phút sau.
An Nhiên được mời vào văn phòng tổng tài – không phải để uống trà, mà để… làm hợp đồng bồi thường vì làm đổ trà sữa lên người anh ta (chuyện xảy ra do một cú vấp chân định mệnh).
Mười phút sau nữa.
Hợp đồng bị xé đôi.
“Tôi cần một người diễn vai bạn gái trước mặt mẹ tôi.”
An Nhiên: “…Hả???”
Người đàn ông ngồi vắt chân trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Lương một tháng năm mươi triệu. Bao ăn ở. Yêu cầu: không hỏi nhiều, không yêu thật.”
Cô trợn mắt. Hắn điên à?
Nhưng điện thoại ngân hàng của cô vừa báo âm 3 triệu. Chủ trọ thì đe dọa cắt nước. Thế là…
“…Tôi đồng ý. Nhưng mà tôi muốn có thêm trà sữa mỗi ngày!”
ĐỌC THÊM

